Trên vách núi, một nam tử cầm trường thương màu bạc đang đứng ở đó,
miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, quan sát động tĩnh dưới núi. Phía sau hắn là
vài nam tử trẻ tuổi eo dắt trường kiếm, đang lặng lẽ chờ nam tử kia lên
tiếng.
“Lần này Vô Song Thành xui xẻo rồi.” Nam tử nhếch miệng, giọng nói toát
lên vẻ khinh thường.
Chỉ thấy dưới vách núi, một nhóm nhân mã đang phóng ngựa qua, cầm đầu
là ba người râu tóc bạc trắng nhưng khí thế bất phàm, vừa nhìn đã biết là
cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh.
“Ba lão già thua cuộc thì phái thêm ba lão già khác tới. Tiêu Dao Thiên Cảnh
thì sao, bao năm rồi vẫn không lên tới Đại Tiêu Dao, chút thực lực này mà
đòi đánh với tên Diệp Đỉnh Chi kia?” Nam tử này nhổ cọng cỏ đuôi chó
trong miệng ra, quay đầu lại nói: “Ngươi nói có đúng không? Lão bằng hữu
của ta.”
“Diệp Đỉnh Chi.”
Một bộ áo tím, mái tóc buông xõa, khi Diệp Đỉnh Chi xuất hiện, bốn nam tử
trẻ tuổi khác hoàn toàn không phát hiện, cứ như du hồn. Bốn người kia giật
nảy mình, vội vàng rút trường kiếm bên hông, nhắm ngay Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi lại trực tiếp lướt qua bọn họ, đứng trước mặt nam tử cầm
thương, thanh kiếm của cả bốn người lập tức gãy lìa.
“Tư Không Trường Phong.” Giọng nói của Diệp Đỉnh Chi hơi khàn khàn.
“Tính kỹ lại thì đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.” Tư Không Trường
Phong vung trường thương. “Có lẽ không tính là bằng hữu. Tuy lần đầu tiên
gặp mặt, ta thiếu chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997589/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.