Năm xưa Thái An Đế đăng cơ chính là nhờ công lao ở phía tây, hai mươi
vạn đại quân phá thành, còn là công phá cánh cửa Tây Sở được tôn là kiên
cố vạn đời. Một vương triều phong lưu bị chôn vùi vào tro bụi lịch sử. Bây
giờ đi qua lãnh thổ phía tây của Bách Lý là tới các Phật quốc đông đúc ở Tây
Vực. Những Phật quốc lớn lớn nhỏ nhỏ đó đã sớm lệ thuộc vào Bách Lý, mà
diện tích mỗi Phật quốc thậm chí còn không bằng một tòa đại thành của
Bách Lý, đất đai lại cằn cỗi, người dân sinh sống trong cực khổ. Cho nên các
đời trước luôn suy nghĩ không biết có nên đặt khu vực đó vào lãnh thổ của
mình không, đương nhiên Thái An Đế cũng không quyết định.
Tuy Thanh Vương không có tài hoa tuyệt thế nhưng cũng chẳng phải loại
ngu ngốc, đương nhiên không nghĩ công lao phía tây mà đại tổng quản
Trọc Thanh đang nói là Phật quốc Tây Vực. hắn nghiêm túc nói: “Nếu thất
bại, chắc chắn ta phải chết.”
Đại tổng quản Trọc Thanh tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống một
ngụm: “Ngươi mà không lên hoàng hoàng đế thì cũng chết chắc. Hay là
ngươi có thể học theo hoàng thúc Thừa Đức của ngươi, giả điên giả dại cả
đời. Có lẽ hai huynh đệ Tiêu Nhược Phong sẽ mềm lòng, không giết ngươi.”
Sắc mặt Thanh Vương âm trầm bất định, như vẫn chưa hạ quyết tâm được.
“Lý Trường Sinh đi rồi, trước khi đi tặng vị trí tế tửu tiên sinh cho người của
Sơn Tiền thư viện, ngươi biết điều này đại biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997451/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.