Trên Thiếu Lâm tự, núi Võ Đang và xung quanh vị trí các đại môn phái đều
có các cửa hàng lớn lớn nhỏ nhỏ. Những cửa hàng này đều bán các loại bí
tịch, ví dụ như ngoài Thiếu Lâm tự có không ít ‘Dịch Kinh Kinh’, ‘Dịch Cân
Kim’ và ‘Ý Cân Kinh’, cửa hàng trên núi Võ Đang thì bán ‘Trường Sinh Thái
Cực Kiếm’, ‘Vĩnh Sinh Thái Cực Kiếm’, ‘Sinh Sinh Thái Cực Quyền’, vân vân..
Tất cả đều là giả, nhưng cũng có bán võ phổ thật, ví dụ như ‘Đại La Hán
Quyền’, Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao’ cùng với ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’, vì
những võ công này thật sự quá bình thường.
Giữa vùng non nước, Bách Lý Đông Quân và Nam Cung Xuân Thủy dừng xe
nghỉ ngơi. Bách Lý Đông Quân ở một góc tập luyện bộ ‘Tú Kiếm Thập Cửu
Thức’, vừa luyện vừa oán hận: “Hay là ta tự nghĩ ra một môn kiếm pháp đi,
ta cảm thấy còn khá hơn thứ kiếm pháp nát này.”
“Thứ kiếm pháp nát trong miệng ngươi đã được ai đó luyện tới phong
phạm Kiếm Tiên đấy.” Nam Cung Xuân Thủy dựa người vào xe ngựa, ngửa
đầu uống rượu Thu Lộ Bạch. So với Bách Lý Đông Quân phải đánh xe ngày
đêm, lúc rảnh còn phải luyện kiếm thì có thể nói là Nam Cung Xuân Thủy
rất thoải mái, ngày ngày nhắm mắt điều hòa hơi thở trong xe, lấy cái danh
hay ho là tu luyện nội công, nhưng rõ ràng có mấy lần đã ngồi ngủ. Vậy thì
đã thôi, khi Bách Lý Đông Quân luyện kiếm, hắn còn châm chọc mỉa mai vài
câu.
“Người đó luyện mười chín năm mới dương danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997433/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.