Sông Dịch Thủy đã phẳng lặng trở lại, Lý tiên sinh cầm kiếm chậm rãi hạ
xuống, đạp lên gợn sóng lăn tăn.
Cơ Nhược Phong nhìn Lý tiên sinh trước mặt, lẩm bẩm: “Trên đời này thật
sự có thuật trường sinh bất lão. Mãi tới giờ phút này tận mắt chứng kiến, ta
mới dám tin đó là sự thật.”
“Trên đời này làm gì có trường sinh bất lão, chỉ là ở lại thế gian, sớm muộn
gì cũng có ngày trở lại. Chẳng qua ta bị nhốt ở nhân gian, không cách nào
lên trời.” Lý tiên sinh bước từng bước một trên mặt nước, chậm rãi đi về
phía Cơ Nhược Phong.
Mỗi bước chân, gương mặt Lý tiên sinh lại phát sinh biến hóa, khôi phục lại
vẻ trẻ trung, mặt mày cũng càng thanh tú. Ông bước tổng cộng ba mươi
bước, vì vậy từ một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, biến thành một
thiếu niên mười mấy tuổi. Gương mặt vốn giống Cơ Nhược Phong ba phần,
đã lên tới tám phần.
Tiêu Nhược Phong và Bách Lý Đông Quân đứng bên kia bờ sông Dịch Thủy,
tuy cách khá xa, nhưng ánh mắt người tập võ vốn không giống người
thường, có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra ở bờ bên kia. Nhưng cho dù là
bọn họ, giờ phút này vẫn khó lòng tin nổi.
“Sư huynh, có... có phải ta hoa mắt không? Hay là hơi nước nhiều quá, sao
tiên sinh lại trở nên trẻ trung như ta vậy?” Giọng nói của Bách Lý Đông
Quân hơi run rẩy.
Tiêu Nhược Phong cười khổ: “Xem ra chúng ta không hoa mắt, tiên sinh
đúng là người cũng như tên, trường sinh... bất lão.”
“Ngươi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997429/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.