Giờ phút này Bách Lý Đông Quân đâu giống như người nhốt mình trong
phòng mười mấy ngày. Trông y thần thái sáng láng, sạch sẽ bóng bẩy, còn
giống một công tử thế gia hơn cả lúc bình thường. Thấy ánh mắt kinh ngạc
của Tư Không Trường Phong, Bách Lý Đông Quân kiên nhẫn giải thích: “Dù
sao hôm nay cũng là ngày ta nổi danh ở Thiên Khải Thành, cũng phải chỉn
chu một chút chứ.”
Tư Không Trường Phong nhìn sau lưng y, hỏi: “Rượu đâu?”
Bách Lý Đông Quân xoay người nhấc một vò rượu, gõ nhẹ ngón tay lên
trên: “Ở đây.”
“Đi thôi, thêm nửa canh giờ nữa thì ta không lấy được thương về, ngươi
cũng nổi danh Thiên Khải Thành là trò cười Thiên Khải đấy!” Tư Không
Trường Phong kéo Bách Lý Đông Quân, vội vàng chạy ra cửa.
Ngoài cửa học đường, một chiếc xe ngựa đang chờ hoạ, Lý tiên sinh tóc
trắng tay cầm roi ngựa, mỉm cười nhìn bọn họ: “Đã xuất phát được chưa?”
Tư Không Trường Phong sửng sốt, nhưng Bách Lý Đông Quân lập tức rảo
bước đi, không hề khách khí chui vào xe ngựa, đồng thời kéo Tư Không
Trường Phong lên. Y trịnh trọng nói với Lý tiên sinh: “Đừng nhanh quá,
không thể để rượu xóc nảy được. Cũng đừng quá chậm, làm hỏng chuyện
lớn.”
Lý tiên sinh không những không nổi nóng, ngược lại vui vẻ vung roi: “Tuân
lệnh, tiểu đồ đệ của ta.”
Trong Điêu Lâu Tiểu Trúc.
Tạ sư ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh đặt một nén hương, có thể
thấy hương đã sắp cháy hết.
Thanh Vương đã uống ba chén trà, hắn không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn
mã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997423/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.