“Nhị sư huynh, có phải bây giờ ta đã chính thức bái sư rồi không?” 
“Đương nhiên. Chẳng phải nghi thức xong hết rồi à?” 
“Vậy xin hỏi, sư phụ ta đâu?” 
Trong nội viện của học đường, Bách Lý Đông Quân và Lôi Mộng Sát ngồi 
đối diện đánh cờ cả buổi trưa, rốt cuộc không nhịn được hỏi. 
Ba ngày liền, y còn chẳng thấy sư phụ mình đâu. 
Lẽ ra nếu đã bái sư, như vậy đương nhiên sư phụ sẽ tới dạy một số võ công. 
Nhưng vị Lý tiên sinh này vốn không xuất hiện trong học đường, hơn nữa 
ngoài bản thân ra, các sư huynh khác cũng bận việc riêng của mình, cũng 
không thấy sư phụ tới chỉ điểm. Còn Doãn Lạc Hà đã dọn tới phủ đệ của 
Liễu Nguyệt công tử, ngày ngày luyện tập công pháp ở đó. 
Lôi Mộng Sát mỉm cười: “Lý tiên sinh chưa bao giờ trực tiếp dạy bảo đệ tử, 
đều để các đệ tử tự học.” 
Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Vậy ta bái sư có ích lợi gì?” 
Lôi Mộng Sát nhún vai: “Sau này ngươi sẽ biết.” 
Bên cạnh bọn họ là Tạ Tuyên đang lặng lẽ đọc sách. Bách Lý Đông Quân ở 
cạnh hắn vài ngày, phát hiện ngoài lúc ăn với ngủ, lúc nào hắn cũng ngồi 
đó đọc sách như bức tượng điêu khắc. 
“Trước đây ta nghe người ta nói trên đời có mọt sách, ta vốn không tin. Mãi 
tới năm gặp Tạ Tuyên công tử.” Lôi Mộng Sát cảm thán: “Tạ Tuyên công tử, 
hôm nay đọc cái gì vậy?” 
Tạ Tuyên cầm sách, thậm chí lười nói chuyện, trực tiếp để Lôi Mộng Sát 
xem. 
“Lung Nguyệt kiếm pháp.” Lôi Mộng Sát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997406/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.