N
h
ư
n
g
t
ất
c
ả
đ
ề
u là
kiế
m
k
h
í. Phía xa, ngoài cửa Thiên Khải T
h
à
n
h
,
có
một
á
n
h
s
á
n
g
t
í
m
nổi lê
n.Cảnh Ngọc vương phủ.
Diệp Đỉnh Chi luôn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt,
Vương Nhất Hành ngồi bên cạnh đọc sách thấy vậy cả kinh, tiến tới nói:
“Ngươi tỉnh rồi.”
Diệp Đỉnh Chi day day cái đầu vẫn đau ê ẩm, nhíu mày nói: “Chúng ta
đang... ở đâu đây?”
“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm.” Vương Nhất Hành cười khổ một
tiếng.
Diệp Đỉnh Chi cố gắng nhớ lại: “Ta nhớ... chúng ta được một tiên tử cứu?”
“Tiên tử gì chứ.” Vương Nhất Hành cười mắng: “Cô nương nhà người ta
xinh đẹp thì ngươi đã gọi là tiên tử rồi, người ta là vương phi đấy.”
“Vương phi?” Diệp Đỉnh Chi bò từ trên giường xuống, khó khăn lắm mới ra
tới cửa.
Ngoài cửa, Lạc Thanh Dương cầm kiếm trúc nhìn về xa xăm, không biết
đang nghĩ chuyện gì, coi như Diệp Đỉnh Chi vừa tỉnh dậy.
“Ngươi nhìn gì vậy?” Vương Nhất Hành đi tới tò mò hỏi.
Lạc Thanh Dương im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Ta cảm nhận được
một luồng... kiếm khí rất mạnh.”
Bách Phẩm Các.
Bách Lý Đông Quân vẻ mặt hoang mang, cùng Tạ Tuyên nhảy lên nóc nhà.
Lúc đầu còn tưởng là Lý tiên sinh uống nhiều rượu quá bắt đầu lên cơn,
nhưng nhìn từ xa lại, trong lòng mới phát lạnh.
Ánh sáng tím kia, không đơn giản.
Bốn người áo tím lướt qua bức tường Thiên Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997394/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.