“Đã chết? Chết như thế nào?” Cơ Nhược Phong đứng dậy.
“Chết trên đường vân du tới Bắc Vực, nhưng tin tức này còn chưa được đưa
về học đường, cho nên học đường cũng không biết. Chúng ta chỉ vừa mới
tra được.” Thiết Diện Quan trả lời.
Cơ Nhược Phong gật đầu, cầm bút trên bàn lên, nhanh chóng viết vài chữ
lên đó, sau đó đưa cho Thiết Diện Quan: “Chuyển cho Tiêu Nhược Phong,
đây là tin tức mà hắn muốn.”
“Vâng.” Thiết Diện Quan nhận lấy tờ giấy, ném vào trong một ô vuông trên
tường.
Cơ Nhược Phong giơ tay tháo mặt nạ của mình: “Biên giới phía Bắc... ngoại
vực... Gia Cát gia...”
Chân Võ Quán.
Bốn người Bách Lý Đông Quân đã chạy tới cửa đạo quan, nhưng trong đêm
tối như vậy, toàn bộ đạo quan cực kỳ yên tĩnh, không có chút ánh lửa, cứ
như một ngôi chùa chết.
“Nơi này... có thứ chúng ta cần tìm thật à?” Doãn Lạc Hà co mình về phía
Bách Lý Đông Quân.
“Vào trong xem thử.” Diệp Đỉnh Chi thắp một mồi lửa.
“Pháp môn của Đạo gia muôn vàn ảo diệu, lát nữa các vị phải cẩn thận,
tuyệt đối không được rời khỏi ta quá một trượng.” Triệu Ngọc Giáp nhắc
nhở.
Mọi người gật đầu, bọn họ đều là người tập võ từ nhỏ, chỉ dựa vào trực
giác là cảm nhận được nguy hiểm tiềm tàng, mà đạo quán này tỏa ra ý vị...
rất không đúng.
“Đệ tử Triệu Ngọc Giáp, tới bái kiến, xin tổ sư gia đừng trách móc.” Triệu
Ngọc Giáp bái lạy Chân Võ đại điện.
“Vì sao trong đạo quán không có đạo sĩ?” Doãn Lạc Hà hỏi.
“Thiên Khải Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997373/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.