Quyển 2: Dương danh thiên hạ
Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Y xoa huyệt Thái Dương
đang đau ê ẩm, giơ tay che ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.
“Tỉnh rồi à?” Lôi Mộng Sát ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa, đang dùng một
con dao nhỏ cắt móng tay.
Bách Lý Đông Quân cố gắng mở mắt ra, đi từ trên giường xuống: “Ta nhớ
hôm qua ta bị một ông lão đánh ngất... Ông ấy là ai?”
“Lý tiên sinh ở học đường.” Lôi Mộng Sát mỉm cười: “Cũng là sư phụ tương
lai của ngươi.”
“Hả? Đó là Lý tiên sinh ở học đường?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt. Trong
tưởng tượng của y, Lý tiên sinh ở học đường là một người tiên phong đạo
cốt, toàn thân đầy chính khí, sao lại là một ông lão ngồi trên thềm cửa
uống rượu, còn cố ý uống sạch để trêu tức mình? Lôi Mộng Sát đứng dậy: “Lý tiên sinh ở học đường tuyệt đối không giống
như trong tưởng tượng của các ngươi, sau này còn nhiều bất ngờ hơn.
Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi gia nhập học đường, ta dẫn ngươi đi dạo.”
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Hôm nay có phải tới gặp lão... lão tiên sinh kia
không?” Y cố nuốt hai chữ lão già vào trong.
Lôi Mộng Sát mỉm cười: “Ông lão ấy đâu phải người ngươi muốn gặp là
được. Khi ông ấy không muốn gặp chúng ta, các đệ tử chúng ta có chạy
đâu cũng vô dụng. Nếu ông ấy muốn gặp chúng ta, cho dù chúng ta có
chạy tới Nam Quyết, ông ấy cũng có thể đứng sau lưng bắt lấy bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997346/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.