Một gốc cây hoa quế, mùi hoa quế khắp thôn.
Lúc này đã là cuối thu, ở nơi khác thì hoa quế đã tàn từ lâu, nhưng chỉ cần
bước vào thôn xóm ở Nam Quyết này là vẫn như lúc mới nở.
Trên cây hoa quế có một thiếu niên tuấn tú, hai mắt nhắm nghiền, miệng
khẽ mỉm cười, thi thoảng lại chép miệng vài cái, như đang mơ một giấc
mộng còn ngọt ngào hơn hương hoa quế.
“Diệp công tử!” Một đứa trẻ toàn thân dơ dáy chạy tới dưới gốc cây hoa
quế, la lớn.
Thiếu niên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mở choàng mắc, thân hình trượt một
cái, như lăn từ tán cây xuống dưới. Nhưng tưởng tượng hắn nghiêng khẽ,
không ngờ lại hạ xuống vững vàng trên mặt đất. Hắn giơ tay gõ đầu đứa
trẻ: “Gọi cái gì mà gọi? Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
“Người trong Đại Thành tới, nói muốn gặp ngài!” Đứa trẻ trả lời.
Thôn xóm chỗ họ chỉ là một cái thôn không đủ trăm người, nằm dưới sự
quản lý của Trọng Thành Hưng Thành ở biên giới. Có rất nhiều người trong
số họ cả đời chỉ thấy Hưng Thành là tòa thành lớn nhất, cho nên họ còn gọi
là Đại Thành. Vị thiếu niên tuấn tú này không hợp với thôn xóm, đương
nhiên không phải người trong thôn này. Mấy năm trước hắn vào trong
thôn, người trong thôn còn tưởng có một tiểu thần tiên hạ phàm. Nhưng
tiểu thần tiên này đến rồi không muốn đi, ở lại trong thôn liền hai năm.
Trong hai năm này hắn cứ một ngày đóng cửa không ra ngoài, ở trong sân
luyện kiếm; một ngày lại ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997344/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.