Một kiếm xuất ra.
Gió cát chợt ngừng.
Bách Lý Đông Quân kinh ngạc trước đại đạo ẩn chứa trong chiêu kiếm đó,
trợn tròn hai mắt nhìn, lòng dậy sóng khôn nguôi, không cách nào bình
tĩnh lại.
Bạch Phát Tiên nhìn Cổ Trần biến thành dáng vẻ hồi thiếu niên, mắt nhìn
thanh kiếm trong tay mình, miệng lẩm bẩm: “Hóa ra... đây mới thật là kiếm
tuyệt thế.”
Vô Pháp và Vô Thiên vẫn bình tĩnh đứng đó, nhưng ống tay áo trên người
đã bị kiếm khí cuốn tới dập nát, khóe miệng hai người cũng chảy ra một
luồng máu tươi.
“Trong vòng năm năm, các ngươi không thể khôi phục võ lực.” Cổ Trần thu
kiếm, trầm giọng nói: “Cút.”
“Nho Tiên cõi người, hôm nay may mắn được thấy, có bảo ta chờ năm năm
cũng đã sao.” Vô Pháp bình tĩnh nói.
Khóe miệng Vô Thiên nhếch lên thành nụ cười chế nhạo: “Cổ Trần tiên sinh
trả giá đắt như vậy vì chiêu kiếm này, có đáng không?”
Cổ Trần xoay trường kiếm: “Có lẽ ta còn kiếm thứ hai.”
“Đi!” Vô Pháp gầm lên một tiếng, kéo Vô Thiên lao ra phía ngoài.
Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu cũng vội vàng đi theo, nhưng mới được vài
bước, Bạch Phát Tiên lại đột nhiên lộn về, cung kính cúi mình với Cổ Trần:
“Kiếm thuật của tiên sinh, hôm nay được thấy, mới biết trời cao đất rộng.”
Tiếp đó xoay người đi theo.
Tiêu Nhược Phong nhìn thoáng qua đám người rời khỏi, lại nhìn Bách Lý
Đông Quân, hỏi: “Ngươi đã thấy gì?”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu đầy chất phác, không trả lời.
Vương Nhất Hành thở dài: “Thật hâm mộ ngươi, lại được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997338/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.