Dịch: AthoxTrong ngôi chùa bỏ hoang ở ngoại ô, Tư Không Trường Phong cảm thấy lạnh, bèn đốt một đống lửa, cùng Bách Lý Đông Quân ngồi đó thảnh thơi sưởi ấm.Thanh Nhã công tử Lạc Hiên đi đâu không biết, Lôi Mộng Sát ngồi một mình dưới mái hiên, Bạch Lưu Ly khổng lồ kia kề sát bên hắn. 
Mới có một hai ngày mà có vẻ như Lôi Mộng Sát đã làm quen với con rắn này, hắn vuốt ve đầu Bạch Lưu Ly: “Bạch huynh, có nhớ nhà không?”Bạch Lưu Ly há miệng thở, thân hình vặn vẹo.“Đúng là hơi lạnh, nếu có rượu uống cho ấm mình thì tốt.” Lôi Mộng Sát lẩm bẩm.Bách Lý Đông Quân nghe được không nhịn được mắng: “Phí mất cái phòng rượu ngon của ta!”Tư Không Trường Phong lôi từ trong lòng ra một túi rượu, ngửa đầu lên uống một ngụm rồi đưa cho Bách Lý Đông Quân: “Uống đi.”Bách Lý Đông Quân sửng sốt, nhận lấy túi rượu, ngửi vài hơi: “Tang Lạc? Ngươi lấy đâu ra thế?”Tư Không Trường Phong mỉm cười: “Nhân lúc ngươi ngủ trộm đấy.”“Hay cho tên Tư Không Trường Phong nhà ngươi!” Bách Lý Đông Quân tức tối trợn mắt nhìn.“Có uống không? Không uống thì để ta uống một ngụm trước đi.” Lôi Mộng Sát duỗi tay ra nói.“Xì.” Bách Lý Đông Quân ngửa đầu lên uống một ngụm lớn, lau miệng, ném túi rượu kia ra ngoài. 
Lôi Mộng Sát giơ tay đón lấy: “Ngươi đường đường là cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu, không học võ cho tốt, sao lại thích chuyện cất rượu như vậy?”Bách Lý Đông Quân mỉm cười nói: “Là công tử hầu phủ thì phải thích võ? Nếu cha ta là trạng nguyên, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/231201/chuong-16.html