Dịch: Athox Tư Không Trường Phong thu hồi trường thương, cười nói: “Hóa ra đây mới là chính chủ.”Đồ tể đại ca phía đối diện đang cầm thanh đao chặt xương bắt mắt của mình, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn người trong phòng.Hai tùy tùng lui lại một bên, nhỏ giọng nói: “Làm phiền tiền bối.”“Xem ra tất cả những người trên con đường này đều là đồng bọn của gã mày trắng ban ngày. 
Các ngươi ở đây là để giết những kẻ khác muốn tới Cố phủ. 
Mà các ngươi tới giết ta chỉ là vì chúng ta mở quán rượu ở đây?” Bạch Đông Quân bước tới nói.Đồ tể liếc mắt nhìn Bạch Đông Quân một cái, gật đầu: “Đúng vậy.”“Đùa đấy à, chúng ta vốn không quen biết, lúc chiều ta còn tới cửa hàng thịt của ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại cầm đao tới giết ta. 
Sinh mệnh rất quý giá, mỗi người chỉ có một lần, chúng ta không có quyền tùy ý tước đoạt sinh mệt của người khác.” Bạch Đông Quân rất kiên nhẫn giải thích với hắn. 
Từ nhỏ y đã ăn chơi trác tác, ương bướng không chịu nghe lời, bảy tuổi đã được coi là tiểu bá vương của Càn Đông Thành, nhưng lại luôn nhớ lời phụ thân. 
Trên thế gian thứ quý giá nhất chính là mạng người trong thế gian.Đồ tể không nhìn Bạch Đông Quân mà nhìn sang phía Tư Không Trường Phong, nghi hoặc nói: “Bị ngốc?”Tư Không Trường Phong nhún vai: “Chắc thế, lại còn định nói lý với người như các ngươi. 
Nhưng hắn mời ta uống không ít rượu, ta lại có ơn tất báo. 
Nhưng ta thông minh hơn hắn, ta chỉ hỏi một câu, nếu bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/231192/chuong-7.html