“Danh kiếm cấp Tiên Cung ở đâu?” Có người dưới đài hỏi.“Kiếm cấp Tiên Cung, từ trên trời bay tới.” Ngụy Trường Phong cao giọng hét lớn: “Mời tiên nhân ban kiếm.”Tiếng huýt sáo chợt vang lên!Có một thanh kiếm thật sự từ trên trời bay tới, lướt thẳng vào sơn trang, kiếm đó lướt qua một hồ sen, nơi nó đi qua hoa sen nở rộ. 
Mọi người cùng kinh hãi, không hổ là kiếm cấp Tiên Cung, có thể tạo ra thần tích cỡ nào?Ngay cả Bách Lý Đông Quân đang say khướt như đống bùn lầy cũng mở mắt, y hít một cái, mở mắt: “Thơm quá.”Đó là hương hoa sẽ thoang thoảng, tựa như hơi nước, mờ ảo dịu dàng, khó lòng phát hiện.Ngay cả Bạch Phát Tiên định rời khỏi cũng quay đầu lại: “Không ngờ vẫn còn một thanh kiếm nữa.”Ngụy Trường Phong trên đài nhận lấy trường kiếm, nhẹ nhàng vung lên, lúc này mọi người mới thấy hình dạng của thanh kiếm này.Chuôi kiếm thêu một đóa hoa sen thanh tú, còn thân kiếm lại là màu đồng cổ, mang đầy phong cách cổ xưa. 
Thế nhưng thân kiếm như được bao phủ bởi hơi nước mờ nhạt, khiến cho trên phong cách cổ xưa đó lại mang một chút vẻ linh động, không có vẻ lão thành nhàm chán mà thật sự mang dáng vẻ mờ ảo của danh kiếm cấp Tiên Cung.“Kiếm này được rèn từ thiết tinh ở đào trong năm ngọn núi và sáu đấu kim anh chế tạo ra. 
Ta cầm kiếm lên Liên Sơn cao ngàn trượng, cắm kiếm vào hồ sen trên đỉnh núi, tẩy rửa trong tiên khí suốt ba năm. 
Ba năm đó ta đốt lò liên tục, giữ cho hồ sen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/1021340/chuong-37.html