Xe ngựa đi đến trung tâm cốc, thoạt nhìn sáng sủa hơn ——– Cây đại thụ cao ngất giống như tạo thành bức bình phong vây quanh mảnh đất trống trải trần trụi.
Chu Tài cho xe dừng ở nơi giao nhau giữa rừng cây và vùng đất trống, Lâu Ngọc ôm lấy chó trắng Tiểu Bạch từ trong xe đi ra ngoài, ngồi bên cạnh Chu Tài. Chu Tài cởi tấm áo khoác dày trên người mình, khoác lên người Lâu Ngọc, tay ôm lấy bả vai y, để thân thể Lâu Ngọc đều dựa vào ***g ngực rắn chắc nóng rực của hắn.
Lâu Ngọc nhíu chân mày thanh tú nhìn mảnh đất màu đen trước mắt, chân mày giãn ra, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tốt lắm!”
“Chúng ta sớm trở lại Y Tiên cốc được không?” Lâu Ngọc ngẩng cổ, ánh mắt dịu dàng nhìn Chu Tài.
“Tất nhiên!” Chu Tài cúi đầu, hôn lên trán Lâu Ngọc.
Lâu Ngọc lấy một cây sáo nhỏ làm bằng bạch ngọc trong ống tay áo ra, đặt lên khóe môi, bắt đầu thổi ——— đã nghe thấy tiếng sáo du dương trầm bổng phát ra.
Lâu Ngọc thổi một hồi, cất cây sáo đi, nói với Chu Tài, “Ta đã gọi sư đệ tới đón chúng ta, ngươi dỡ xe ngựa xuống, thả ngựa đi!”
Chu Tài gật đầu.
Lâu Ngọc đặt chó trắng Tiểu Hồ ly trong ngực xuống, xuống xe ngựa, quay đầu nói với Chu Tài, “Ngươi giữ bao y phục trên người, trông trừng Tiểu Bạch!”
“Vợ, ta giúp ngươi!” Chu Tài nhảy xuống xe, “Đao của ta luyện tốt lắm!”
“Ta ứng phó không được, ngươi lại tới, được không?” Lâu Ngọc cười nhẹ kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-lai-dich-tuc-phu/2198286/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.