Thiệu Hoa tay phải thuận theo giai điệu bắt chước kéo đàn, Tiểu Hà kéo xong, Thiệu Hoa liền hỏi: “Khúc này tên là gì?”
“ “Quang ảnh”, rất nhiều người còn gọi nó là “Thương” nhưng tôi không thích tên này.” Hôm nay Tiểu Hà đặc biệt muốn kéo khúc này. Tiểu Hà biết Thiệu Hoa hoàn toàn có thể đánh lại toàn bộ bởi vì phổ nhạc rất đơn giản, tiết tấu nhẹ nhàng, những chỗ cần dùng ngón giữa bấm thì đều có thể dễ dàng dùng ngón áp út thay thế, hơn nữa…
“Thương?”
“ Ý nghĩa của chữ “thương” này là chưa trưởng thành đã chết.”
“À” Thiệu Hoa dựng lại cây cello, ngồi đối diện với Tiểu Hà rồi bắt đầu kéo “Quang ảnh” thêm một lần nữa, giai điệu không tồi.
Vài lần chứng kiến tận mắt, Tiểu Hà biết Thiệu Hoa thực sự là người rất có bản lĩnh, chỉ tiếc tay trái của anh đã bị tật.
“Ai sáng tác?”
“Không rõ lắm, mọi người đều nói là Đỗ Phổ Lôi soạn nhạc nhưng tôi không chắc.”
“Cậu có đĩa “Quang ảnh” không?”
“Tôi nhờ bạn cóp tất cả các phiên bản từ trên mạng xuống, đều là định dạng mp3.” Nói xong Tiểu Hả lấy ra máy nghe nhạc rồi mở lên cho Thiệu Hoa nghe.
Nghe xong Thiệu Hoa nói chắc như đinh đóng cột: “Chắc chắn không phải là cô ấy viết, vả lại cũng không có phiên bản nào do cô ấy đánh cả.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì cuộc sống của cô ấy không bi thương” Bọn họ đều nói Đỗ Phổ Lôi đau khổ nhưng Thiệu Hoa cũng không cho là như vậy. Nói xong Thiệu Hoa lại kéo “Quang ảnh” một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa/1492109/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.