<< Không có tiền thì nói gì đến mấy thứ sở thích, cho dù có thì cũng phải đổi nó thành tiền>>
Mấy hôm liền dì Tình đều gọi Thiệu Hoa dậy từ 3h rưỡi, nhưng phải đến 4h rưỡi Thiệu Hoa mới đứng lên. Dì Tình nghĩ đến mấy điều gì đó. Một ngày trời mưa, dì Tình nhìn sắc mặt Thiệu Hoa thật sự rất kém. Dì gọi mãi mà dậy không nổi. Dì Tình mặc xong quần áo, vành mắt đỏ ửng đi tới, dì ngồi xuống, vuốt mái tóc của Thiệu Hoa, nói: “Đại thiếu gia, cháu chính là bị thần cương đây đúng không. Thật không nghĩ tới, không nghĩ tới bệnh tình so với dì còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.” Nói xong nước mắt dì lại trào ra, dì bắt đầu giúp Thiệu Hoa xoa bóp cổ tay, vừa khóc vừa nói: “Dì nằm trên giường 20 phút là có thể đứng dậy được rồi, cháu như thế nào lại nằm lâu như vậy…”
Thiệu Hoa nhìn dì, thấp giọng nói: “Cứ nằm là sẽ tốt lên thôi, đợi một lúc là có thể đứng lên.”
Dì Tình đau lòng nói không ra lời, chỉ đành cúi đầu chăm chú xoa bóp cánh tay cho anh.
Ngày đó căn bệnh thần cương của Thiệu Hoa có chút nghiêm trọng hơn mọi hôm, vì thế mà anh đi làm muộn. Thật may sở trưởng không có ở đây, bác gái phụ trách khu vực này cũng không nói thêm câu gì, chỉ vỗ vỗ bả vai Thiệu Hoa, trêu anh: “Người trẻ tuổi, không rời được giường cũng là chuyện bình thường.” Nói xong liền đưa cho Thiệu Hoa cái áo mưa: “Ha ha, nhanh làm việc thôi, trời mưa không cần quét rác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa/1492092/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.