Hai năm sau, Thiệu Hoa trở lại. Vào cái đêm cùng ngày cùng tháng kia, anh đã gặp một ông thầy bói. Thế nhưng hiện giờ nơi này đã đổi mới, những tòa nhà hai bên đường như nấm mọc, có nhiều cây hơn trồng hai bên đường, giao thông đường xá cũng được phân luồng. Thiệu Hoa đi vào hoa viên, đi chưa được mấy bước thì nhìn thầy ông thầy bói đó ngồi cạnh chiếc bàn thạch đá cách đó không xa, ngồi xem tướng số cho người ta.
“Cô có hai con, trong đó có một nữ.”
“Đúng, đúng!” Người phụ nữ xem bói thấy thầy nói thực chuẩn, liền liên tục nói tiếp: “Ông thấy tôi còn có thể chữa được bệnh hay không? Bác sĩ nói không còn sống được mấy tháng nữa, tôi đã có thể dần dần lo chuyện hậu sự rồi…” Nói xong, người này liền khóc nức nở.
“Cứ yên tâm, bệnh của cô sẽ nhanh tốt lên thôi.”
Thầy bói nhận tiền, nói chào tạm biệt với người khác nọ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Thiệu Hoa, cười với anh “Người này không phải kẻ ngốc, người tốt thì hẳn sẽ có tương lai tốt.”
Thiệu Hoa cũng cười, anh dẹp mấy đồ đạc bói toán nhét vào cái bao vải bố, đứng lên, đưa tay đến: “Từ giờ trở đi, ông chính là sư gia của tôi.”
Thầy bói cười mà không nói gì, đi theo Thiệu Hoa vào trong xe. Thầy bói đó họ Khương, hiện tại đang trông coi công việc làm ăn ở phía bắc của Thiệu Hoa.
Lại hơn hai năm nữa trôi qua, Thiệu Hoa gặp Nguyệt Tâm.
Lấy phương thức “anh hùng cứu mỹ nhân” một lần nữa tiếp tục mối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa/1492072/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.