Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209
Chương sau
Kỳ Hủ Thiên buông tay ra, xoa làn da phiếm hồng của y. Hơi nước trong dục trì khiến đôi mắt của Minh nhi như thiên biên lãnh nguyệt, hấp dẫn tầm nhìn của hắn, nghĩ đến lời nói lúc trước của y – " Ý tứ của Minh nhi là ngươi sẽ cùng ta, nhưng giữa chúng ta lại không có ai khác? Chờ ngươi lớn lên, giả như phụ hoàng muốn ngươi và ngươi cũng nguyện ý, nhưng không biết đến lúc đó ở trong mắt Minh nhi, sự thân mật giữa ta và ngươi lại tính như thế nào đây? " Y từ trong nước đứng dậy, nhặt y phục được đặt gọn gàng ở một bên lên – " Phụ hoàng không sợ lo lắng quá sớm sao? Ngươi và ta rốt cuộc sẽ như thế nào, vẫn là chờ thêm vài năm nữa rồi hẵng nói thôi." – Thân là nhi tử, y hưởng thụ sự sủng nịch quan ái của phụ hoàng đối với y. Thân là một nam nhân, y cũng thực sự thưởng thức thủ đoạn xử sự của hắn. Cho dù đối chính mình từng có lừa gạt, nhưng với bậc đế vương mà nói thì như thế cũng coi như là bình thường. Có thể dùng và không thể dùng, với hắn mà nói, thế nhân chỉ phân hai loại thôi. Giả như lần này y không thể chứng minh năng lực của chính mình, phụ hoàng có lẽ sẽ thất vọng, nhưng rồi sau đó sẽ không chút lưu luyến đem y vứt qua một bên. Trước khi chưa có được năng lực tự bảo vệ mình, hắn không thể để cho việc này phát sinh, thế nên hắn bắt buộc là chứng minh bản thân. Kỳ Hủ Thiên giúp đỡ hắn mang y bào treo lên, mới thong thả khoát lên một chiếc áo choàng, ôm hắn trở về tẩm cung – " Ngươi vẫn cho rằng phụ hoàng đối với ngươi chỉ là nhất thời hứng thú? Nếu không phải Minh nhi còn nhỏ như thế, phụ hoàng sao lại cần phải nhẫn nại, sớm đã chứng minh cho ngươi xem rồi. " – Kỳ Hủ Thiên đem thân thể nhỏ bé của y đặt ở trên giường còn bản thân nằm qua một bên, nghiêng người đem y ôm vào lòng, nhẹ giọng trêu tức. Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Minh Nguyệt nhìn thần sắc trong mắt hắn, không khỏi nghi hoặc – " Vì sao phụ hoàng đối với Minh Nguyệt lại cố chấp như thế? Cho dù đôi ta mệnh cách tương tự, nhưng Người cũng không chỉ vì thế mà lánh nhãn khán đãi(*) chứ? " " Minh nhi không biết bản thân thu hút thế nào đâu. Tuy thân thể này mới đầy sáu tuổi nhưng tính tình của ngươi cũng có thể làm cho người ta đi quên tuổi của ngươi, dẫn tới vô số ánh mắt nhìn theo. Nếu như thế, phụ hoàng sao lại có thể không nhân cơ hội trước mắt đem ngươi giữ thật chặt bên người để tránh mất chí bảo ni? " – Tiếu ý trên mặt hắn có vài phần nghiêm túc, vài phần vui đùa ngả ngớn – " Minh nhi mau lớn lên đi, mới có thể cùng phụ hoàng gây dựng Thương Hách đại địa, có lẽ chỉ cần ngươi nguyện ý, thiên hạ này cũng không phải là không thể khống chế. " " Loạn thiên? Không có hứng thú. " – Kỳ Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, xả qua mái tóc còn ướt trong tay chơi đùa. " Thế gian này vốn là hỗn loạn không thôi, triều khởi triều lạc đều tự có quy luật, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn nắm trong tay tất cả, cuối cùng không phải cũng buông ra tất cả? Huống hồ hiện nay Thương Hách, An Dương, Liên Đồng tam quốc đỉnh lập, có thể tường an vô sự thì hà cớ gì phải tiêu phí tinh lực đi rước lấy phiền toái. Phụ hoàng sẽ không nhàm chán như thế chứ, thiên hạ này chẳng lẽ còn có thể đặt trong mắt của Ngươi? Minh Nguyệt cho rằng nếu có tâm đoạt thiên hạ, phụ hoàng sớm đã có hành động, sẽ không đăng cơ vài năm rồi mà còn chưa có mưu đồ gì. " – Người nam nhân này chính là một cuồng nhân, chỉ cần hắn muốn tự nhiên sẽ động thủ cướp đoạt, ánh mắt người đời cùng những lời chỉ trích cũng sẽ không làm hắn có nửa phần dao động. Để y nằm sấp trong lòng mình, Kỳ Hủ Thiên khẽ chạm vào sợi tóc của y, đặt ở trong bàn tay dùng nội lực chậm rãi hong khô, mỉm cười nói: – " Minh nhi quả nhiên hiểu ta, thiên hạ quá lớn, hà tất lao tâm phí sức đem nó nắm trong tay, huống chi thứ phụ hoàng muốn đã tìm được rồi. " – Đem mái tóc đen khô ráo của y nắm trong tay thưởng thức, Kỳ Hủ Thiên nói tiếp: – " Thứ ta muốn chính là ngươi, Kỳ Minh Nguyệt. " Dường như là một loại tuyên cáo, lời nói của Kỳ Hủ Thiên làm cho ngực y run lên. Y cùng hắn là phụ tử, cũng là cùng loại người, chỉ lưu luyến những thứ bản thân cảm thấy hứng thú, một khi mất đi hứng thú thì thứ còn lại chỉ có coi thường. Hiện tại bọn họ đối với nhau đều sinh ra hứng thú, chỉ là ai biết sau này sẽ như thế nào. Kỳ Minh Nguyệt nằm trong ôm ấp quen thuộc nhắm mắt lại – " Nếu phụ hoàng kiên quyết như thế, ngại gì chờ thêm vài năm. " – Cảm giác cánh tay bên hông đem y ôm chặt hơn, người bên cạnh không nói nữa, chỉ có tiếng đồng long canh lậu (*) ở trong căn phòng yên tĩnh phát ra những âm hưởng tinh tế. Y lại không thể thấy người đang ôm ấp y ngủ yên đang nhìn y, trong mắt lộ ra ánh nhìn như thiêu đốt. Ngày thứ hai tỉnh lại, y ngạc nhiên nhìn sắc trời – " Phụ hoàng còn chưa đi tảo triều? " Kỳ Hủ Thiên nhìn đôi mắt mơ màng và biểu tình đáng yêu của y thì nhịn không được lại hôn một nụ hôn ngọt ngào – " Bãi triều đã lâu rồi. Minh nhi của ta, hiếm khi thấy Ngươi ngủ say như vậy nên không đành lòng gọi Ngươi dậy. Ngày thường Ngươi không tập văn thì luyện võ, thức khuya dậy sớm, phụ hoàng sớm đã đau lòng. Sau này không cần đi thái học viện, nghĩ đến mấy thứ kia đối với Ngươi cũng là vô dụng, không bằng theo ta tảo triều, như thế nào? " " Chỉ cần những đại thần kia không lắm lời, Minh Nguyệt đối với chuyện này vốn không có vấn đề gì. " – Từ lâu thế nhân sớm biết y được sủng ái giờ thêm chút vinh sủng lại như thế nào, chắc rằng sắc mặt của những thần tử kia sẽ thập phần thú vị. Ngọ ngoạy từ trong lòng Kỳ Hủ Thiên ngồi dậy, ở gian ngoài Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên nghe thấy tiếng động liền cất bước tiến vào, đứng ở một bên tính giúp y thay y phục. Không nghĩ tới Kỳ Hủ Thiên nhìn hai nàng chau mày – " Được rồi, các ngươi lui xuống đi. " – Hồng Tụ, Oánh Nhiên mới biết được điện hạ bình yên trở về, sớm đã vui mừng không thôi, mới tiến vào thấy hắn quả nhiên không việc gì, còn chưa kịp đợi bệ hạ rời đi để hỏi thăm vài câu, bệ hạ đã kêu các nàng đi ra ngoài. Đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng đành để y bào cùng đồ dùng rửa mặt lại, lẵng lặng đi ra ngoài. Kỳ Minh Nguyệt thấy hắn tựa hồ có chuyện muốn nói, liền bắt đầu tự mình mặc quần áo, chờ hắn nói chuyện. Kỳ Hủ Thiên kéo tay hắn, tự mình lấy ra quần áo giúp hắn mặc. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có thanh âm sột soạt của vải vóc, chờ khi gần như đã mặc xong, mới đem y đặt ở trên đùi ngồi xuống, mặt trầm xuống nói: – " Hôm qua phụ hoàng không hỏi, ngươi coi như ta không nghe thấy sao? " Y chớp chớp mắt, hiếm thấy lộ ra vài phần tính trẻ con một cách ngỡ ngàng – " Phụ hoàng ý chỉ cái gì? " " Nha Thanh. " – Nói ra hai chữ này, Kỳ Hủ Thiên xem ra rất là không hài lòng, còn có thể phát hiện một tia tức giận – " Ta không hỏi, ngươi sẽ không nói, chẳng lẽ ngươi cho là phụ hoàng sẽ không để ý đến sống chết của ngươi, mặc cho thứ này đem ngươi hại chết? Hay là ngươi muốn cho phụ hoàng nhìn ngươi thổ huyết mà chết, thử xem ta có thật sự quan tâm đến ngươi hay không? Ân? " Thấy hắn càng nói càng tức giận, toàn thân tràn ra một loại uy thế cùng cảm giác áp bách. Kỳ Minh Nguyệt cố gắng khống chế hô hấp, miễn cưỡng mở miệng cười nói: – " Ta ngốc như thế sao? Lại lấy tính mệnh của mình ra đùa? Phụ hoàng nếu đã tin ta không phải kẻ yếu thì phải biết rằng Minh Nguyệt tuyệt đối không để bản thân rơi vào tình thế chỉ có thể thúc thủ chờ chết. " Kỳ Hủ Thiên lúc này mới bình tĩnh trở lại, vỗ về y, bất đắc dĩ thở dài: – " Phụ hoàng là quan tâm tắc loạn, ta sao lại không biết Ngươi nhất định có phương pháp giải quyết, chỉ là còn có chút không an tâm. Nha Thanh tuy có công dụng gia tăng công lực, nhưng đối với Ngươi mà nói vẫn là có hại vô lợi, nhất là độc tính trong đó, nếu không phải là máu tươi của con người thì không thể giải. Không biết lúc Ngươi phục dược thì dùng là máu của ai? Nếu là Cảnh Hoàng, Ngươi không nên giết hắn liền. " " Phụ hoàng không cần thay ta lo lắng, đó là máu của Vô Hào." – Nói xong nhẹ giọng gọi một câu, một bạch sắc thân ảnh như quỷ mỵ liền dừng ở trước mặt hai người. Kỳ Hủ Thiên cùng Ảnh Vệ tránh ở chỗ tối đều cả kinh, không nghĩ tới trên đời này còn có người có thể tránh được tai mắt của mình, thấy hắn hiện thân, rõ ràng đã ẩn náu trong bóng tối đã lâu, vậy mà bọn họ không chút phát giác! " Hôm qua mê dược phát tác, ngươi không sao chứ? " – Y uống xong thuốc giải, nhưng mà quên cho Vô Hào. " Vô sự. " – Lời của hắn vẫn ngắn gọn như vậy, không biết là phục qua vài lần đã đối hắn vô dụng, hay là ngủ một hồi liền vô sự. Kỳ Minh Nguyệt biết hắn không có việc gì cũng không hỏi tiếp nữa, an tọa ở trong lòng Kỳ Hủ Thiên. Một người xõa tóc ra, người kia nới rộng vạt áo lộ ra khuôn ngực săn chắc, tư thế lười biếng, ôm lấy y vuốt ve những sợi tóc xõa ra, hai người tư thế vô cùng thân mật, nhưng cũng không cảm thấy thị nhân có gì bất ổn. Ảnh vệ là sớm đã nhìn quen, Vô Hào vốn là nhìn không thấy, cho dù thấy sợ rằng cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì thôi. Hắn nhìn kỹ Vô Hào thần sắc hư vô, lại hướng hắn dò hỏi: – " Ngươi có biết Nha Thanh bao lâu phát tác một lần?" " Ba ngày một lần, thất khiếu dật huyết(*). " Vô Hào tuy nói sơ lược, nhưng vừa nghe liền biết tuyệt đối là thống khổ không chịu nổi. Nếu muốn giảm bớt độc tính, nhất định là phải uống máu tươi của hắn cho đến khi độc giải. Vô Hào từng là huyết dẫn của Cảnh Hoàng, ba ngày một lần vì y tự cắt cổ tay lấy máu, không biết trong lòng hắn tư vị ra sao. " Ngươi có cam nguyện dùng máu mình vì Minh nhi giải Nha Thanh chi độc? " – Kỳ Hủ Thiên nhìn Vô Hào, ánh mắt thâm trầm khó phân biệt. " Nguyện. " – Vô Hào trả lời không có chút miễn cưỡng. " NhÆ°ng mà trẫm không muá»n. " â Kỳ Hủ Thiên thu há»i ánh mắt dò xét, cúi Äầu nhìn Äứa bé trong lòng â " Phụ hoà ng có phÆ°Æ¡ng pháp khác có thá» giúp ngÆ°Æ¡i giải Äá»c, chẳng qua là phÆ°Æ¡ng pháp nà y tuyá»t không dá»
chá»u, Minh nhi có bằng lòng hay không? " Nếu có thá», y cÅ©ng không muá»n dùng máu Vô Hà o Äá» giải Äá»c, chá» Vô Hà o Äi rá»i, y má»i há»i: â " Có phÆ°Æ¡ng pháp gì? " " Quỳnh Châu. " â Kỳ Hủ Thiên nói ra hai chữ nà y, y cÅ©ng không tháºp phần ngoà i ý muá»n, nghÄ© Äến Cảnh Hoà ng kia hao tá»n tâm cÆ¡ Äến váºy chá» muá»n có Äược váºt ấy, nó nhất Äá»nh có hiá»u dụng Äặc biá»t â " Hoa thục phi tiến cung cÅ©ng là vì nó sao? " " Không sai, sá»m biết ý Äá»nh của nà ng, phụ hoà ng má»i cho nà ng và o cung, nÄm Äó cùng nà ng quen biết trên giang há», Äá» Äạt Äược Quỳnh Châu, nà ng cÅ©ng hạ Äủ công phu, rá»i sau Äó lại luyến tiếc vinh hoa phú quý trong cung, mấy nÄm qua lại không há» có Äá»ng thái khác thÆ°á»ng, má»i là m cho ta không thá» không dụ bá»n há» ra tay. " " Nó rá»t cuá»c có tác dụng gì? TÄng trÆ°á»ng công lá»±c? Hay là khiến ngÆ°á»i bách Äá»c bất xâm? " â Y Äoán. Kỳ Hủ Thiên lá» ra biá»u tình có thâm ý khác, lại không trá»±c tiếp trả lá»i â " NgÆ°Æ¡i có biết niên tuế hiá»n nay của phụ hoà ng? " " Phụ hoà ng mÆ°á»i sáu ÄÄng cÆ¡, Äến nay Äã Äược mÆ°á»i nÄm. " â TÃnh ra cÅ©ng xấp xá» tuá»i tác của mình á» kiếp trÆ°á»c, Äá»i nà y lại Äảo thà nh phụ hoà ng y â " Hiá»n giá» nên là hai mÆ°Æ¡i sáu. " â Mà y má»i sáu tuá»i, chẳng lẽ phụ hoà ng lại có luyến Äá»ng chi hảo, bằng không sao lại chá» thÃch Äá»i vá»i y ÄÃch thân ôm Äi. Phát hiá»n ánh nhìn kỳ quặc của y, Kỳ Hủ Thiên nắm lấy khuôn mặt nhá» nhắn của y â " Äừng tÆ°á»ng rằng phụ hoà ng không biết trong Äầu ngÆ°Æ¡i Äang nghÄ© cái gì, ta cảm thấy hứng thú không chá» vì thân thá» Minh nhi " â Nói xong lại á» giữa trán y hôn má»t cái â " NÄm Äó trà trá»n và o giang há», may mắn Äược má»t viên Quỳnh Châu, khi Äó còn chÆ°a biết toà n bá» hiá»u dụng của nó. Sau khi dùng má»i phát hiá»n, Quỳnh Châu ngoại trừ có thá» tÄng công lá»±c, còn có kì hiá»u hoán cá»t tẩy tủy, không chá» khiến ngÆ°á»i bách Äá»c bất xâm, khi táºp luyá»n ná»i công lại cà ng có thá» sá»± bán công bá»i (*),khi Äạt Äến trình Äá» thượng thừa còn có thá» giữ cho dung nhan không già Äi." " à phụ hoà ng là ngÆ°Æ¡i Äã bách Äá»c bất xâm, cho dù có thêm mÆ°á»i nÄm nữa, ngÆ°Æ¡i vẫn y chang bá» dạng hiá»n tại? " " Không sai, khi Äó ta má»i và o giang há» tuá»i tác còn nhá», ngẫu nhiên có Äược nhÆ°ng cÅ©ng không biết Äược hiá»u dụng của nó thần kỳ nhÆ° thế. Sau khi ÄÄng cÆ¡ á» máºt sách trong cung phát hiá»n có miêu tả vá» nó, má»i biết Quỳnh Châu hiếm có Äến thế, trong cung lại có giấu má»t viên, Äã Äá» nhiá»u nÄm, coi nhÆ° là chà bảo. " " Trách không Äược Cảnh Hoà ng trÄm phÆ°Æ¡ng nghìn kế muá»n có nó, nếu Äã trân quý nhÆ° váºy, phụ hoà ng sao lại nỡ dùng nó, Äá»c trên ngÆ°á»i Minh Nguyá»t dùng máu tÆ°Æ¡i của Vô Hà o cÅ©ng có thá» giải trừ, vì giải Äá»c mà dùng, chẳng là có chút lãng phÃ? " â Y cÅ©ng sẽ không cho rằng phụ hoà ng sẽ tiếc rẻ máu tÆ°Æ¡i của ngÆ°á»i khác. Kỳ Hủ Thiên ánh mắt trầm xuá»ng â " Nếu muá»n giải Äá»c, Minh nhi chá» có thá» uá»ng máu của Vô Hà o, nhÆ°ng phụ hoà ng không muá»n thấy ngÆ°Æ¡i dá»±a và o ngÆ°á»i khác má»i Äược cứu, nếu có ngÆ°á»i có thá» cứu ngÆ°Æ¡i, ngÆ°á»i kia ắt hẳn là là phụ hoà ng! " â Hắn không muá»n thấy máu tÆ°Æ¡i của ngÆ°á»i khác Äi và o thân thá» y, cÅ©ng không cho phép có ngÆ°á»i khác cùng y huyết thá»ng giao dung, hắn má»i là ngÆ°á»i thân cáºn nhất của Minh nhi. Tâm tÆ° nhất chuyá»n, Kỳ Minh Nguyá»t Äã hiá»u cách nghÄ© của hắn â " Hảo, váºy phụ hoà ng cho ngÆ°á»i Äem Quỳnh Châu mang tá»i, Minh Nguyá»t nuá»t và o là xong. " â Sá»± Äá»c chiếm của phụ hoà ng tá»±a há» cà ng ngà y cà ng rõ rà ng, bất quá Äá»i vá»i viá»c nà y y lại không bà i xÃch. Sau khi nuá»t Quỳnh Châu, trên ngÆ°á»i láºp tức dâng lên Äau Äá»n, lại còn cảm giác không rõ là bÄng lãnh hay là nÄng nhiá»t, lặp lại thÆ°á»ng xuyên, giá»ng nhÆ° cả ngÆ°á»i xÆ°Æ¡ng cá»t Äá»u bá» nứt ra, thần trà không rõ nằm á» trên giÆ°á»ng, má» hôi nhÆ° mÆ°a, Kỳ Hủ Thiên á» phÃa sau váºn công giúp y xua tan dược lá»±c, thấy y thá»ng khá» nhÆ° thế, tuy rằng phi thÆ°á»ng Äau lòng, nhÆ°ng cÅ©ng chá» có thá» nhìn, Äã từng dùng qua Quỳnh Châu, tá»± nhiên biết khá» sá» trong Äó, nếu là Äứa trẻ bình thÆ°á»ng, chắc hẳn Äã chá»u không ná»i rá»i, nói không chừng sẽ mong muá»n bản thân láºp tức chết Äi cho rá»i, nhÆ°ng Minh nhi không giá»ng váºy, hắn tin tÆ°á»ng, bất luáºn gian nan nhÆ° thế nà o, y nhất Äá»nh có thá» kiên trì tiếp. Trải qua nhiá»u lần liên tiếp nhÆ° váºy, Kỳ Minh Nguyá»t Äã Äau Äến ná»i thần chà không rõ, chá» cảm thấy có Äôi tay á» sau lÆ°ng cháºm rãi di chuyá»n, má»t luá»ng khà nóng chá»ng Äỡ giúp y không ngất Äi, cho Äến khi trong tai má»t tiếng ná» vang, cả ngÆ°á»i chấn Äá»ng, má»t mà n Äen tá»i hÆ°á»ng y kéo tá»i, thân thá» láºp tức ngã xuá»ng phÃa sau, rÆ¡i và o ôm ấp quen thuá»c, nhân sá»± bất tri. Nhìn y ngã và o trong lòng, khuôn mặt nhá» nhắn tái nhợt nhÆ° tuyết, Äôi môi Äá» má»ng tháºm chà bá» y cắn Äến xuất huyết, Kỳ Hủ Thiên có má»t chút há»i háºn, nhÆ°ng vừa nghÄ© Äến Minh nhi từ nay vá» sau tránh Äược bách Äá»c, Äá»i vá»i chuyá»n táºp võ cÅ©ng có rất nhiá»u chá» có lợi, cÅ©ng chá» có thá» chá»u Äá»±ng Äau lòng, xác Äá»nh phÆ°Æ¡ng pháp nà y má»i là tá»t nhất. Thá» dà i má»t cái, thay y Äem xiêm y Æ°á»t Äẫm má» hôi cá»i ra, lại bảo Há»ng Tụ tại dục trì chuẩn bá» quần áo, ôm lấy thân thá» y Äem tắm sạch, thay má»t bá» ná»i bà o sạch sẽ, má»i trá» lại long sà n Äặt y nằm xuá»ng ngủ. " Mấy ngà y nà y các ngÆ°Æ¡i không cần Äến Äây hầu hạ, Minh nhi phục xong dược, cần nghá» ngÆ¡i và i ngà y, sai ngÆ°á»i á» cách xa chút, không thá» quấy rầy." â Dặn dò Há»ng Tụ cùng Oánh Nhiên xong, Kỳ Hủ Thiên lúc nà y má»i yên tâm rá»i Äi xá» lý chÃnh vụ. Bá»i vì Kỳ Minh Nguyá»t mất tÃch, trong cung mấy ngà y liá»n lòng ngÆ°á»i hoảng sợ, An DÆ°Æ¡ng sứ giả lại bất an hÆ¡n nữa, Liên Äá»ng cÅ©ng váºy, xÆ°a nay cùng ThÆ°Æ¡ng Hách giao hảo, tá»± sẽ không có ngÆ°á»i nhiá»u lá»i, nhÆ°ng hoà ng tá» má»t ngà y không trá» vá», trong cung liá»n má»t ngà y không yên, trong lúc nhất thá»i tất cả má»i ngÆ°á»i nÆ¡m ná»p lo sợ, Äá»u cẩn tháºn xá» sá»±. Do Kỳ Minh Nguyá»t là theo Cảnh Hoà ng âm thầm há»i cung nên không ai biết Nhá» hoà ng tá» Äã trá» vá». Gặp hoà ng Äế bá» hạ vẫn nhÆ° cÅ© bất Äá»ng thanh sắc, Äá»u âm thầm bắt Äầu phá»ng Äoán, không lẽ Nhá» hoà ng tá» mất tÃch có gì khả nghi? Lúc trÆ°á»c không phải Äã từng có lá»i Äá»n Äãi trong hai vá» hoà ng tá» có má»t ngÆ°á»i là dá» tinh sao, chẳng lẽ bá» hạ Äã dò xét sáng tá», lần nà y chÃnh là bá» hạ sá» dụng thủ Äoạn? Trong lúc lá»i Äá»n ná»i lên khắp nÆ¡i, Kỳ Hủ Thiên lại tuyên bá» Nhá» hoà ng tá» Äã Äược tìm vá», bá» chút hoảng sợ, Äang Äiá»u dưỡng. Vì thế tất cả sóng gió Äá»u ngừng lại, nhÆ°ng má»t ngà y không thấy Nhá» hoà ng tá», bầu không khà trong cung liá»n nhÆ° cÅ© lá» ra và i phần quá»· dá» khác thÆ°á»ng. =============================== (*)Lánh nhãn khán Äãi: Äặc biá»t Äá»i xá», quan tâm tá»i ngÆ°á»i nà o Äó / thiên vá» ai Äó. (*)Äá»ng long canh láºu: Äá»ng há» nÆ°á»c thá»i xÆ°a Äược là m bằng Äá»ng, ngÆ°á»i ta Äá» nÆ°á»c và o cho nÆ°á»c nhá» giá»t xuá»ng, nÆ°á»c Äầy thì cái thẻ khắc giá» ná»i lên xem phân sá» nhiá»u Ãt thì biết Äược thì giá» sá»m hay muá»n. (*)Thất khiếu dáºt huyết: bảy nÆ¡i trên khuôn mặt ngÆ°á»i xuất huyết, trên khuôn mặt ngÆ°á»i có 7 lá» há»ng là hai mắt, hai tai, lá» mÅ©i và miá»ng. (*)Sá»± bán công bá»i: Và o thá»i chiến quá»c, có má»t nhà Äại tÆ° tÆ°á»ng tên gá»i Mạnh Tá», ông có rất nhiá»u há»c sinh. Có má»t lần ông cùng há»c sinh của ông là Công Tôn Sá»u Äà m luáºn vấn Äá» thá»ng nhất thiên hạ. Há» bắt Äầu bà n từ Chu VÄn VÆ°Æ¡ng, nói ÄÆ°Æ¡ng thá»i VÄn VÆ°Æ¡ng lấy má»t tiá»u quá»c phÆ°Æ¡ng viên cáºn má»t trÄm là m cÆ¡ sá», thi hà nh nhân chánh, từ Äó sáng láºp ra phong công vÄ© nghiá»p; mà lúc Äó thiên hạ bách tÃnh Äá»u khá» vì chiến loạn, má»t nÆ°á»c lá»n Äất rá»ng ngÆ°á»i Äông nhÆ° Tá» quá»c thì là m sao thôi hà nh nhân chánh, muá»n thá»ng nhất thiên hạ, so sánh vá»i vô và n những khó khÄn mà ÄÆ°Æ¡ng thá»i Chu VÄn VÆ°Æ¡ng trải qua Äúng là dá»
hÆ¡n rất nhiá»u. Mạnh Tá» cuá»i cùng nói: " Ngà y nay, nÆ°á»c lá»n giá»ng nhÆ° Tá» quá»c, nếu có thá» thi hà nh nhân chánh, thiên hạ bách tÃnh nhất Äá»nh tháºp phần vui mừng, giá»ng nhÆ° giúp bá»n há» giải trừ thá»ng khá» váºy. Cho nên, ân huá» ta ban cho bách tÃnh chá» bằng má»t ná»a ngÆ°á»i xÆ°a, nhÆ°ng hiá»u quả thu Äược nhất Äá»nh gấp bá»i. Hiá»n tại Äúng là thá»i cÆ¡ tá»t nhất!" Sau nà y nhân dân bèn cÄn cứ hai câu nói nà y của Mạnh Tá», dẫn thân thà nh "sá»± bán công bá»i ", dùng Äá» hình dung là m viá»c tá»n lá»±c lượng rất Ãt mà hiá»u quả thu Äược rất lá»n.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209
Chương sau