Tiếng gió ở trong đêm tối nhẹ nhàng thổi, gây nên vài tiếng động nhỏ, lục trúc kia cũng tùy gió mà lay động, theo song cửa sổ, có thể thấy được trong phòng có một thân người thân bối (lưng) thẳng, đang ngồi ở trước bàn, nhìn kỹ thì trong tay hắn đang nắm một chỉ tiên (thư),lẳng lặng xuất thần. 
Thương Hách bên kia lại có tin tức truyền đến, nhưng lần này một chữ cũng không có nhắc tới Vô Hào, vị điện hạ đó là cố ý như thế, hay vẫn là Vô Hào y..... Lắc lắc đầu, Bách Lý Vong Trần ngăn lại những suy đoán trong lòng, lấy công lực của Vô Hào mà so, sẽ không người nào có thể dễ dàng đả thương y. 
Nghĩ đến Vô Hào như thế nào lại đạt tới một thân công lực như thế, bên môi hắn lộ ra một tia cười chua sót, mở ra chỉ tiên trên tay, lại tinh tế nhìn một lần, xác định chưa từng bỏ sót hoặc nhìn sai cái gì, lúc này hắn mới phóng tới ánh nến phía bên cạnh, đem chỉ tiên hoàn toàn đốt đi. 
Dưới ánh nến, phương chỉ tiên kia chậm rãi bị cắn nuốt, ở trong ánh lửa, hắn tựa hồ thấy lại được quá khứ lúc trước, thấy được người kia luôn đi theo sau mình, thiếu niên một lòng tin cậy, mà hiện giờ, đừng nói là đi theo, chính mình muốn tiếp cận hắn một chút, chỉ sợ cũng chỉ là việc bất khả thi. 
Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên hiện ra một hơi thở dao động, không biết có phải là sai gia của phủ hay không, xuyên thấu qua ánh nến, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394275/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.