Người đó thong thả đứng ở giữa đám người bên trong thành, một thân y phục nguyệt sắc lay động trong gió, cho dù nhìn thấy chiến trường đẫm máu trước mắt cũng không hiện ra nửa điểm khác thường. Người đó tao nhã đứng trong gió dường như tách biệt với tiếng kêu khóc cùng giết chóc xung quanh, đôi mắt thản nhiên chỉ nhìn đến hắn, sâu trong đôi mắt bình thản ấy đang dần đong đầy hỏa nhiệt. 
Khoái mã phi về hướng cổng thành, người ngồi trên ngựa không đợi chiến mã chạy đến trước mặt Kì Minh Nguyệt đã xoay người nhảy xuống, dùng một tay kéo y về bên cạnh "Minh Nhi không sao chứ?" Dù chỉ mới tách ra không lâu nhưng lúc này nhìn thấy Kì Minh Nguyệt vẫn khiến Kì Hủ Thiên khó mà kìm được nhớ nhung trong lòng, dường như tình cảm mãnh liệt đêm qua vẫn chưa dứt, muốn đem y ôm vào lòng lại ngại vết máu dính trên kim giáp, hơi nhíu mày, chỉ đành đưa tay siết chặt thắt lưng y. 
"Có hắn đi theo, đương nhiên sẽ không có việc gì". Liếc mắt nhìn Liên Mộ Hi ở đằng sau, Kì Minh Nguyệt cẩn thận quan sát Kì Hủ Thiên thấy trang phục vẫn nguyên vẹn không bị tổn hại chỗ nào mới yên tâm "Nếu mang theo ảnh vệ từ trước thì phụ hoàng cũng sẽ không bị thương như vậy" 
"Nếu thực sự làm như vậy chẳng phải sẽ khiến những người kia thất vọng, không có cơ hội ra tay hay sao?" Kì Hủ Thiên nói ra mưu tính của mình, trong lời nói của Kì Minh Nguyệt tuy rằng mang vẻ trách cứ nhưng biết dụng ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394226/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.