"Minh Nguyệt... Minh Nguyệt..."
Tiếng thì thầm nhẹ nhàng nỉ non vang lên bên tai, cơ thể có cảm giác từng đợt lắc lư, Kì Minh Nguyệt chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là vẻ mặt thân thiết của Liên Mộ Hi, lại nhìn lướt qua xung quanh, hiển nhiên lúc này y đang ở trên xe ngựa.
"An Dương Vương đây là muốn mang ta đi nơi nào?" Thử giật giật tay chân vẫn vô lực, nội lực cũng không thể tập trung, xem ra độc trong máu Liên Mộ Hi cùng độc dược tầm thường bất đồng, quỳnh châu chỉ sợ còn chưa hóa giải được.
"Nơi nào? Tự nhiên là Mộ Hi phải về An Dương, có thể nào không mang Minh Nguyệt theo". Liên Mộ Hi đắc ý đáp lại, nằm trước mắt hắn chính là người hắn thương nhớ nhiều năm, nghĩ đến cuối cùng cũng có được, đôi mắt vốn trong suốt nhất thời xẹt qua một tia dị sắc, "Lúc này đúng là trên đường đi An Dương, sợ Minh Nguyệt không muốn ngoan ngoãn đi cùng ta nên Mộ Hi bất đắc dĩ mới..."
"Hạ độc cho ta". Cắt đứt lời nói của Liên Mộ Hi, Kì Minh Nguyệt vẻ mặt giễu cợt, "Hay cho một câu bất đắc dĩ, An Dương Vương lập kế đem ta bắt lại, nghĩ rằng muốn lấy Minh Nguyệt áp chế Thương Hách, quả thực là bất đắc dĩ, như vậy xem ra An Dương khơi mào chiến tranh cũng là bất đắc dĩ sao".
Bên trong xe ngựa rộng rãi, Kì Minh Nguyệt nằm trên đệm, Liên Mộ Hi ngồi đối diện nghe xong những lời này cũng không tức giận, vẫn lộ vẻ tươi cười chói mắt "Thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394201/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.