Trong ngự thư phòng, Kỳ Minh Nguyệt cau mày, bị phá đám khiến cho dục vọng của hắn khó chịu, nghe thấy tiếng động vấn đáp ngoài cửa liền làm cho hắn cau mày lại, “Phụ hoàng quả thật không gặp hay sao? Tiểu lục và tiểu thất đã lâu không gặp ngươi.”
“Minh nhi bắt đầu quan tâm người khác từ khi nào vậy, phụ hoàng một lòng thiết đãi ngươi, vậy mà ngươi lại không chịu chuyên tâm.” Vuốt ve vài cái trên dục vọng nóng rực, nghe thấy Kỳ Minh Nguyệt khẽ rên một tiếng, lúc này Kỳ Hủ Thiên mới nhướng mắt nhìn về phía hắn.
Kỳ Minh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt kia mang theo một chút bất mãn, lại có vài phần tà khí, hắn đứng trước người của Kỳ Hủ Thiên, trên khuôn mặt đang chịu đựng dục vọng hiện lên khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười không cho là đúng, “Ngoại trừ phụ hoàng thì ta làm sao lại quan tâm kẻ khác, chẳng qua hai người ngoài cửa không chịu rời đi, còn đang tranh cãi ầm ĩ không ngớt, phụ hoàng không cảm thấy phiền hay sao?”
“Minh nhi muốn như thế nào? Chẳng lẽ lại muốn dừng lại à?” Vuốt ve khiêu khích vật thể nóng rực cương cứng kia, trong đôi mắt u ám của Kỳ Hủ Thiên lại hiện lên một chút ý cười, đem dục vọng của Kỳ Minh Nguyệt tiếp tục nhét vào miệng, dùng đầu lưỡi quấn một vòng lại nhả ra, “Thấy Minh nhi có thể nhịn được, phụ hoàng thì không quá để ý, chẳng qua uổng phí tâm ý của ta dành cho Minh nhi, cảm thấy có một chút đáng tiếc.” Trong miệng nói đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394145/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.