Lời kia vừa thốt ra thì sắc mặt vui mừng ẩn giấu bên dưới đôi mắt đẫm lệ của Phùng Thu Dong thoáng chốc biến mất hoàn toàn, sắc mặt vốn đỏ ửng lại trở nên tái nhợt, chuyện này là sao? Hình ảnh đêm qua rõ ràng khắc sâu trong đầu mà, trên đệm giường còn rơi vài dấu vết màu đỏ, vì sao thái y và bà mụ lại hồ ngôn loạn ngữ như thế?!
Đúng, nhất định là hồ ngôn loạn ngữ! Thái tử không muốn thừa nhận nên đã cùng bệ hạ thương nghị trước, muốn làm chuyện này chìm xuống, như vậy nàng làm cho thái tử uống tách trà hạ dược kia chẳng phải đều là uổng phí hay sao?
“Bệ hạ! Tiểu nữ oan uổng! Thái y và ba mụ rõ ràng là hồ ngôn loạn ngữ! Từng câu từng chữ của Thu Dong đều là sự thật, tối hôm qua thái tử đã ngủ lại, trên giường còn có vài vết tích màu đỏ làm chứng!”
“Tốt, vậy thì phái người mang đến để kiểm chứng xem sao.” Hoàng thượng dựa vào ngai vàng, xem ra quả thật không thèm để ý đến chuyện này, bộ dáng nhàn nhã lộ ra một chút trào phúng, thái tử điện hạ đứng bên cạnh vẫn lạnh lùng như trước, lại nhìn sang vẻ mặt kiên quyết của Phùng Thu Dong, đến lúc này thì các đại thần bắt đầu không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Có người mang đến đệm chăn trên nhuyễn tháp của Phùng Thu Dong, Vương thái y cầm lấy rồi tinh tế kiểm tra, vừa lắc đầu vừa lẩm nhẩm trong miệng, “Không đúng, theo màu sắc này thì thấy thế nào cũng không đúng….”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394141/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.