Lúc này thủ vệ trông coi bên ngoài phòng của Doãn Thiên Dật vẫn nghiêm túc canh gác, bỗng nhiên ở trước mặt bọn họ xuất hiện một thân ảnh, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một luồng chưởng phong quét đến, bọn họ ngã lăn quay, nằm dưới đất ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy người đứng trước cửa không phải là Ám hoàng thì còn là ai vào đây, mặc dù đã từng nghe nói đến cơn thịnh nộ của Ám hoàng, nhưng lúc này Ám hoàng đứng trước cửa với hơi thở đáng sợ như vậy thì hình như cũng không phải đơn giản chỉ là tức giận.
Kỳ Hủ Thiên phất tay mở cửa phòng, mang theo lo lắng ở trong lòng, hắn bước vào bên trong, trong phòng u ám, giống như ngăn cách với bên ngoài, giữa bóng tối u ám như vậy, tiếng rên rỉ thống khổ càng có vẻ trở nên rõ ràng hơn, ngoại trừ rên rỉ thống khổ thì còn có tiếng thở dốc như có như không, có gắng đè nén tiếng thở dốc xuống, hết sức yếu ớt nhưng rơi vào tai của hắn thì lại thoáng chốc làm cho hắn cảm thấy căng thẳng.
Đó là tiếng rên rỉ mà chỉ khi động tình thì Minh nhi mới cất lên, mỗi khi như vậy đều là ở trong lòng của hắn, vừa hùa theo hắn vừa yêu cầu hắn, cất lên tiếng rên rỉ động lòng người, mà nay….
Cố gắng ngăn chặn sát ý đang điên cuồng trỗi dậy trong lòng, hắn tiến đến từng bước, trong mắt là bộ y bào màu trắng bạc nằm ngổn ngang, trong bóng đêm càng nổi bật hơn, nghĩ đến chuyện Minh nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394117/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.