Từ trước đó khi nhìn thấy hai người kia ôm nhau nói nhỏ, không hề có chút nào để ý mọi người đang có mặt tại đây, vẫn như thế chẳng coi ai ra gì, sự ôn tồn cùng đối đãi với nhau như thế, khiến Duẫn Thiên Dật liền đã không thể ức chế sự phẫn hận cũng đố niệm trong lòng. Năm xưa người nọ làm việc không có gì cố kỵ, nhưng đối với sủng thị bên người cũng chỉ là tùy ý đối đãi, chưa bao giờ từng đối với ai như thế, cơ hồ giống như là ở trước mặt mọi người khoe ra, tỏ rõ người kia là thuộc về hắn, bừa bãi như thế, cũng không chút nào che dấu biểu hiện ra sự yêu sủng của hắn đối với Trình Tử Nghiêu. 
Cho dù là hắn năm đó, cũng chưa từng được đến nửa câu nói nhẹ nhàng của người nọ, lại càng không nói đến những lời nói sủng nịch giống như vậy. Duẫn Thiên Dật cơ hồ bóp nát chiếc quạt đang nắm trong tay, thẳng tắp nhìn Trình Tử Nghiêu đăng nằm trong lồng ngực người nọ, đã thấy y nhếch lên khóe môi với hắn, rồi ở trước mặt mọi người ôm lấy cổ của người nọ, hôn lên đôi môi của y! 
Cắn chặt răng, hắn lúc này đã không biết chính mình đến tột cùng nhìn thấy gì, trước mắt chỉ còn nhìn thấy một nụ cười bên môi kia của Trình Tử Nghiêu, giống như đang giễu cợt chính mình, ý cười lạnh lùng phát ra lại càng chói mắt, làm cho hắn không thể nhìn thẳng vào hai người đang ôm nhau trước mặt. 
Hai thân ảnh màu tím cùng oánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394108/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.