Nhìn chỗ mà Vô Hào mới vừa rồi đứng, Bách Lý Vong Trần gằn từng tiếng trả lời: “Ta gọi hắn là sư phụ, Vô Hào là sư đệ của ta, ngươi nói chúng ta cùng hắn có quan hệ ra sao.”
Hắn tuy là cực lực che dấu, Kì Minh Nguyệt vẫn là từ trên người hắn giác ra không tình tự đồng nhất, đó là nỗi hận cực lực che dấu sâu thẳm, người bên ngoài có lẽ không phát hiện, nhưng đối với sự mẫn cảm nhờ thiên âm của hắn lại không thể che lấp. Hắn cũng có thể cảm thấy vài phần ý mãnh liệt, đối với người trong miệng nói ra Bách Lý Vong Trần che giấu hận ý thâm trầm mờ mịt như thế, xem ra đều không phải là trong thời gian ngắn ngủi mà là trải qua năm này tháng nọ tạo thành, chỉ sợ không những là bởi vì Vô Hào, mà còn có nguyên nhân khác nữa.
Hơn nữa, xem việc hắn đối với những chuyện mưu đồ của An Dương không hề cố kỵ, hoàn toàn nói thẳng cho người khác biết: “Nói như thế, Tô Nhã Nhi kia cũng là sư muội của ngươi.” Kì Minh Nguyệt nhớ tới lời nói của Tô Nhã Nhi ngày đó, sự ợ hãi trong lời nói của nàng đối với vị sư phụ kia làm cho hắn rất là để ý tới người nọ.
“Nàng chính là chín hào (số 9).” Đối với câu hỏi của hắn, Bách Lý Vong Trần chỉ trả lời như vậy, cũng đã khiến Kì Minh Nguyệt hiểu được ý của y, hiển nhiên người được xưng là sư phụ kia dưới tay còn có không ít “Đệ tử” có thể sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394083/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.