Tựa vào cổ của Phụ Hoàng, Kì Minh Nguyệt ở trên bạc môi của y nhẹ nhàng liếm hôn. Đầu lưỡi tham nhập đi vào khơi mào chiếc lưỡi của Phụ Hoàng, ở bên môi y mở miệng trả lời: “Minh Nguyệt đã có khi nào sợ đâu...... Phụ Hoàng muốn liền cứ làm đi a, Minh Nguyệt nhất định sẽ nhớ rõ ràng...... Sau này...... Đến lúc đó sẽ hồi báo Phụ Hoàng gấp bội......” (Ý bé nói khi nào bé lớn đủ để “thượng” anh ý =.=)
Dưới thân trước sau hai nơi đồng thời bị y dùng tay nắm giữ, làm cho Minh Nhi cơ hồ không thể mở miệng nói chuyện, nhưng dù vậy bất cứ lúc nào, Minh Nhi của y đều sẽ không để mình trở thành kẻ yếu thế a. Nghe được lời ấy, trông đôi mắt Kì Hủ Thiên vẻ u ám vẻ lại thâm sâu thêm vài phần, cố nén ý lại ý cười trên môi, đem chiếc lưỡi mềm mại của người dưới thân dẫn vào trong miệng: “Như thế, chẳng phải Minh Nhi phải rất tinh tế tính toán mới được sao, Phụ Hoàng yêu thương ngươi nhiều ít bao nhiêu lần từ trước tới giờ, Minh Nhi còn có thể nhớ rõ?” (hồ, bợn tính ngồi đếm lại thử, cơ mà đếm đếm được đến chap thứ 50 thì kiệt sức:”>~)
Theo sự trừu tặng nhấp nhô của Phụ Hoàng, Kì Minh Nguyệt đã mất lực trả lời, đối với câu hỏi hoang đường này của Phụ Hoàng, hắn hiển nhiên cũng vô pháp trả lời, chỉ có thể trừng mắt liếc y một cái, cánh tay đang ôm vòng quanh cổ của Kì Hủ Thiên càng ôm sát thêm một chút, đôi môi để sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394062/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.