Trong một căn phòng đóng chặt cửa, một trung niên nam tử đang chắp tay sau lưng mà đứng, hắn đứng ở trước giường đã hồi lâu, nhìn người niên kỉ còn khá trẻ đang nằm trên giường, đôi mày nhíu chặt của hắn thủy chung chưa từng buông ra, hai tay đặt ở sau người vô ý thức nắm chặt lại. 
Ngoài cửa sổ, vào đông ấm dương đang lẳng lặng rơi, tiết trời đã dần dần ấm lại, nhưng lúc này cô gái đang canh giữ ở bên giường lại chỉ cảm thấy trong phòng một mảnh thê lãnh, ánh mắt mang theo sầu bi hạ xuống trên giường, thấy người nọ như trước giống như đang ngủ say bình thường không hề động tĩnh, sầu tư trong mắt nàng lại dày đặc thêm một chút. 
Sau một lúc lâu im lặng, trung niên nam tử kia thở dài, đối với cô gái canh giữ ở một bên nói: “Nhã Nhi, nơi này liền giao cho ngươi, làm phiền ngươi ngày ngày coi chừng, tình hình Vân Cảnh Hạo trong vòng đang bất an, nhưng bên trong trang không còn người nào rảnh, cũng chỉ có ngươi mới có thể lúc nào cũng bồi ở bên cạnh hắn, sau này......” Nói đến chỗ này, hắn ngừng lại, tựa hồ có chút không thể tiếp tục được nữa, cuối cùng chính là lại thở dài một tiếng, đúng là rốt cuộc nói không được nữa. 
“Vân bá bá, Nhã Nhi được ngài cứu giúp, đã là không nghĩ có thể báo đền hết, những năm gần đây nếu không có Vân bá bá thu lưu, Nhã Nhi sớm lưu lạc đầu đường, bây giờ có thể vì Viêm Thiến ca ca làm chút sự, Nhã Nhi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vu-luu-nien/2394029/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.