Kì Minh Nguyệt tự nhiên biết biến hóa dưới thân mình, tình niệm trong mắt Phụ hoàng như hỏa bàn chước nhân, chặt chẽ chăm chú nhìn vào hắn, nhưng không thấy hành động, mang theo nghi hoặc hắn thấp giọng hỏi một câu: “Phụ hoàng?”
Kì Hủ Thiên hít vào một hơi, cố đè xuống dục niệm trong lòng, nằm đè lên thân mình hắn: “Minh Nhi đừng nhúc nhích”. Giọng nói khàn khàn mang theo nhẫn nại, ngữ thanh của hắn lộ ra áp lực rõ ràng, đầu ngón tay mơn trớn đôi môi phấn hồng mê người kia, thấp giọng nói: “Cổ độc chưa trừ, Minh Nhi mấy ngày trước lại ói ra huyết, Phụ hoàng có thể nào đúng lúc này muốn ngươi, ly biệt sắp tới, nếu hôm nay hưởng qua Minh Nhi tư vị, Phụ hoàng chỉ sợ chính mình hội nhịn không được, không để Minh Nhi rời khỏi bên người ta.” (a men! khổ thân anh!)
Kì Hủ Thiên nói, trong đó hàm chưa nhu tình chăm sóc thậm chí còn bá đạo, đều làm cho Kì Minh Nguyệt không thể kháng cự, Phụ hoàng như thế đau tích nhớ hắn, khiến hắn trong lòng phiếm ra từng trận lo lắng, trước một kiếp kia chưa từng được hưởng qua cảm giác này, một khi có được liền khiến người ta hết sức khó có thể dứt bỏ. Chính là trước mắt lại không thể không tạm thời biệt ly, sau này hội ngộ hắn phải trở nên càng mạnh, bảo toàn chính mình, lại có thể bảo hộ Phụ hoàng.
Hai tay ôm vòng quanh bên hông của Kì Hủ Thiên tựa vào hắn, trong ngực cảm thụ được ấm áp của cái ôm ấp quen thuộc. Hai người im lặng không nói gì, chính là như vậy dựa sát vào nhau.
Kì Hủ Thiên bình ổn lại dục niệm dưới thân, khẽ vuốt thiếu niên trong lòng, kiên cường cùng bình tĩnh của y mỗi lần đều làm cho hắn tán thưởng, cũng làm cho hắn đau lòng. Ngoại trừ cùng hắn đồng hành, Minh Nhi tựa hồ cũng không tính sống dựa vào hắn, hắn liền cũng chỉ có thể tùy ý y. Tính tình như thế ngạo nghễ lại quật cường nhưng thật ra lại làm cho hắn sinh ra vài phần tán thưởng cùng thưởng thức. Trên đời cũng chỉ có một mình Minh Nhi có thể làm cho hắn như thế, vì hắn khắc chế dục niệm, mặc dù bính không được, lại vẫn là vui vẻ chịu đựng.
Hai người còn chưa kịp cảm hoài việc sắp sửa phải ly biệt, cửa phòng lại bỗng nhiên bị người đẩy mở ra, Sở Ngu đứng ở trước cửa, nhìn thấy hai người bên trong đang thân mật ôm nhau, lại không hề phát hiện không khí kì lạ trong phòng, lần thứ hai muốn xác nhận hỏi: “Ngươi thực sự đáp ứng ở lại học tập thiên âm?”
Kì Hủ Thiên con mắt nheo lại, nhếch môi giơ lên độ cung nguy hiểm không hề mang theo ý cười, nhìn hắn nhẹ nhàng xuất ra vài lời: “Cút ra đi.”
Ba chữ kia mặc dù nhẹ lại không mang theo tia tình cảm gì nhưng Sở Ngu vẫn cảm thấy được tựa như băng hàn giống nhau, âm hàn khí trong đó thực sự làm cho hắn hoảng sợ, mồ hôi lạnh thoáng chốc chảy xuống, lúc này mới biết uy nghi của bậc đế vương không phải người thường có thể tiếp nhận nổi, tỷ như hắn, lúc này trong lòng liền hối hận, không nên quên ở trong phòng không phải người nào khác mà chính là Thương Hách đế Kì Hủ Thiên.
Hắn vốn là người si mê thiên âm, đối với thế sự phản ứng còn kém chút, cho nên tuy là sợ hãi, vẫn ngơ ngác đứng, đã quên là nên tiến hay lùi.
Kì Minh Nguyệt nghiêng người, đối với vị “tiền bối” như thế này cũng có chút đau đầu: “Ngày mai ta sẽ tìm ngươi thỉnh giáo thiên âm, hôm nay không còn chuyện gì, Sở tiền bối không bằng đi nghỉ đi.”
Sở Ngu nghe xong lời nói của hắn, gật gật đầu, liền vẫn lại bất động, ánh mắt trốn tránh liếc nhìn về phía Kì Hủ Thiên tựa hồ vẫn mang ý sợ hãi, Kì Minh Nguyệt trông thấy không mở miệng không được: “Sở tiền bối, xoay người, sau đó bước ra cửa.”
“Ờ” Sở Ngu gãi gãi mái tóc rối, cứ một khẩu lệnh của Minh Nguyệt lại làm một động tác, ra đến cửa, nghe thấy thanh âm của Thương Hách đế đuổi theo phía sau: “Đóng cửa lại”
“Rầm” một tiếng cửa rất nhanh khép lại, tựa hồ giống như phía sau có người đuổi theo, Sở Ngu như thế thật làm cho Kì Minh Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười. (hắc hắc hắc, nói thật ta chết cười với kí vị sư phụ ngu ngơ dễ thương này hắc hắc hắc, không đi nhanh chắc thiên ca cho một đao rồi)
“Phụ hoàng, hắn rất sợ ngươi.” Mang theo ý cười, Kì Minh Nguyệt cảm thấy được thú vị, có một lão sư như vậy lúc học tập thiên âm sẽ không nhàm chán đi.
“Quản hắn làm chi.” Kì Hủ Thiên thu hồi đôi mắt lãnh đạm, nhìn Minh Nguyệt lộ ra tà tà ý cười: “Phụ hoàng hôm nay liền phải rời khỏi, Minh Nhi có phải hay không nên cấp Phụ hoàng chút gì làm lưu niệm đi.”
Mặc dù không biết Kì Hủ Thiên có ý gì, Kì Minh Nguyệt nghe vậy lại ung dung cười: “Có gì không thể.”
Không đợi cho Kì Hủ Thiên phản ứng, liền cúi đầu hướng hắn hôn xuống. Đầu tiên là ở bên tai hắn khẽ hôn một cái, đôi môi mềm nhẹ, xuống tới phía trước cổ, giống như cách Kì Hủ Thiên vẫn thường làm, ở hõm vai hắn duyện hôn, thậm chí giải khai vạt áo, tham nhập vào trong đó, để lại một chuỗi hồng ấn nóng bỏng.
“Đây là để hồi báo Phụ hoàng.” Nhìn thấy dải hồng ấn ở trên da thịt màu vàng nhạt của Phụ hoàng, (nguyên văn bản trung là màu sáng lúa mì a(~.~) Minh Nguyệt vừa lòng cười nhẹ, trong lòng thập phần thỏa mãn, hắn rốt cục biết vì sao Phụ hoàng như thế yêu thích lưu lại dấu vết trên người hắn, tựa hồ giống như đánh dấu quyền sở hữu, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn rất là vừa lòng.
Kì Hủ Thiên thấy hắn lộ ra tiếng cười khẽ, liền không chút nào để ý vạt áo vẫn còn bị mở ra, dấu vết trước ngực cùng trên hõm cổ, nói với Kì Minh Nguyệt: “Như thế Phụ hoàng là người của Minh Nhi, nhất định không thể có một ngày quên, Phụ hoàng chính là ở trong hoàng cung ngày ngày ngóng trông Minh Nhi trở về.”
Lời nói trầm thấp mang theo ý vui đùa, Kì Minh Nguyệt lại nghe ra trong đó là lo lắng cùng vướng bận, chính diện nói với Kì Hủ Thiên: “Còn chưa ly biệt, sao đã nói chuyện gặp lại, Phụ hoàng chỉ cần biết rằng Minh Nhi cũng rất nhớ ngươi. Đợi khi ngươi giải quyết xong việc trong cung, Minh Nguyệt cũng học thành thiên âm, đến lúc đó sẽ không làm liên lụy phụ hoàng nữa (ý nói sẽ không khiến Thiên ca phải lo lắng an toàn của Nguyệt nguyệt nữa). Ngửi mùi hương quen thuộc trên người Kì Hủ Thiên, hắn dự cảm lần ly biệt này sẽ không quá ngắn.
Kì Hủ Thiên hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, lại cũng không nghĩ muốn thay đổi quyết định của hắn.
Tin đồn dị tinh lộ ra manh mối, việc Minh Nhi là dị tinh vẫn còn cách cứu vãn, trước nhất đó là giải quyết lời đồn đãi trong cung, hồi cung là cấp bách.
Bất đắc dĩ ở trên mặt Minh Nhi hôn một cái, Kì Hủ Thiên có chút luyến tiếc đem hắn buông xuống: “Phụ hoàng liền hồi cung, Ảnh nhất lưu lại bảo hộ Minh Nhi, có Vô Hào cùng hắn ở lại, Phụ hoàng có thể yên tâm, còn phải mau chóng giải quyết chuyện cổ độc, đến lúc đó nhớ phái Ảnh Nhất truyền tin báo cho ta.”
“Minh Nguyệt nhớ rõ.” Chẫm rãi vuốt cằm, Kì Minh Nguyệt cũng không muốn cùng nam nhân trước mặt ly biệt quá lâu. Tính nhẫn nại của Phụ hoàng rất hữu hạn, đặc biết đối với việc có quan hệ với hắn, nếu thời gian lâu không biết y sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Kì Hủ Thiên đứng dậy, đôi môi ở trên trán hắn nhẹ nhàng mơn trớn, nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt hắn: “Phụ hoàng đi đây.”
Kì Minh Nguyệt gật đầu, thấy hắn xoay người đi ra cửa, trong lòng nhất thời có chút trống trải. Lâu dài tới nay đều đồng hành ở bên cạnh, tới lúc chia lìa mới biết rằng thời gian đó đã sớm đem hai người ràng buộc chặt chẽ lại với nhau.
Chậm rãi hít một hơi, hắn lắc đầu cười khổ, cố gắng thu thập lại tâm tình, tính toán bắt đầu làm quen với những ngày không có Phụ hoàng bên cạnh.
Ngoài cửa, Kì Hủ Thiên cũng có cũng có chút buồn bã dâng lên, hắn vốn là người bạc tình, chẳng đối với ai đặc biệt, chỉ đến khi gặp Minh Nhi mới biết tình niệm trong lòng nhiều như vậy, nghĩ muốn giữ lấy y, muốn cho y trong mắt chỉ có một mình hắn, chấp niệm điên cuồng như thế lại mấy lần làm cho hắn không thể chống đỡ được. Chỉ là trước mắt, dù thế nào cũng phải ly biệt một thời gian ngắn.
Gọi Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên tới, Kì Hủ Thiên phân phó cho các nàng: “Ở lại nơi này hảo hảo chiếu cố Minh Nhi, việc cơm nước ăn mặc linh tinh đều phải vẫn giống như khi ở trong cung, không được phép làm cho y phải chịu khổ.”
Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên ngẩng đầu tính mở miệng tuân mệnh, bỗng nhiên có chút ngốc lăng, tựa hồ hoảng hốt, sau đó lại cũng chỉ có thể cúi đầu tuân mệnh.
Kì Hủ Thiên lại thần sắc như thường, chỉnh lại vạt áo, lộ ra nhiều điểm hồng ấn ở phía trên, không chút nào để ý, cũng không thèm có ý che dấu.
Ảnh Ngũ đã sớm chờ lâu ngày để theo Kì Hủ Thiên cùng nhau hồi cung, lúc này nhìn thấy ấn ký trên hõm vai và trước ngực của bệ hạ cũng lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, hắn chưa từng dự đoán được, bệ hạ đối điện hạ sủng ái cùng dung túng đã đến mức này.
Thân là đế vương, căn bản là không để cho người khác lưu lại chút dấu vết nào trên người hắn. Nguyên bản cung phi thị tẩm trong lúc tình nồng cũng không dám tùy tiện đụng chạm bệ hạ, chỉ sợ móng tay trên tay lưu lại ấn kí trên người bệ hạ sẽ bị trách phạt. Thân là ảnh vệ đối với rất nhiều chuyện không thể nói cho người ngoài biết thập phần rõ ràng, nhưng chỉ có nội gian của Huyễn Thiên Điện là bọn hắn không được phép tiến vào.
Ngày ấy ở trong địa cung bọn chúng biết được nguyên nhân. Nhớ tới ngày đó bệ hạ trước mặt mọi người cùng điện hạ có cử chỉ thân mật, Ảnh Ngũ lại cảm thấy được chứng kiến việc trước mắt cũng không phải là việc đáng ngạc nhiên.
“Đi thôi.” Kì Hủ Thiên phân phó một câu, ở trước mặt Ảnh Ngũ tiêu thất bóng dáng.
Ảnh Ngũ vội vàng đuổi theo, công lực bệ hạ thâm sâu không lường được, hắn cũng không dám có chút chậm trễ, chạy nhanh xuống chân núi, lấy ra xe ngựa, hướng phía Diệp Diệu thành mà đi.
Phía trên Lăng Sơn, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào mây mù lượn lờ dưới chân núi, buông một tiếng thở dài thật nhẹ, xoay người trở về trong phòng.
Ngày hôm sau, Sở Ngu quả nhiên lại hưng trí bừng bừng bắt đầu giảng giải bí mật của thiên âm, Tiểu Ngân và Lam tự nhiên rất cao hứng có người cùng bọn hắn chia sẻ thứ mỗi ngày nhắc đi nhắc lại này, xem ra thập phần vui sướng.
Kì Minh Nguyệt đã có chút đề không dậy nổi tinh thần, nhấc tay áo điểm trụ á huyệt của Sở Ngu, thản nhiên nói: “Trọng điểm.”
Sở Ngu nào dám đắc tội bảo bối thật vất vả mới tới tay này, vội không ngừng gật đầu, được giải khai huyệt đạo liền bắt đầu nói về vận dụng của thiên âm.
Kì Minh Nguyệt vốn là ở chỗ Tương Dao đã học được căn bản, bí quyết thanh âm lại thành thục phi thường, có thể nói là bản lĩnh thâm hậu, Sở Ngu đối việc này rất là vừa lòng: “Minh Nguyệt đúng là thiên nhân chi tư (có tố chất thiên nhân) tập luyện thiên âm hiệu quả gấp đôi, thật sự là hơn người thường rất nhiều.
Kì Minh Nguyệt nhịn không được hỏi: “Cần bao lâu thời gian? Tiền bối lại tính toán khi nào giúp Minh Nguyệt giải trừ Liên Tâm Cổ?”
Sở Ngu lộ vẻ mặt khó xử: “không phải là ta không muốn, chính là muốn dẫn cổ độc không phải là chuyện dễ, thiên âm lực mặc dù có thể làm được, lại cần sử dụng toàn lực, ta sợ ngươi còn chưa tập thành, chịu không nổi thiên âm sở hoặc, lại giống như ta bị nhiếp đi tâm thần. Đến lúc đó mặc dù dẫn ra cổ độc, ngươi cũng sẽ như cái xác không hồn, hoặc là nếu ngươi miễn cưỡng duy trì, cổ độc bị hơi thở trong lòng ngươi sở nhiễu, không thể hoàn toàn giải trừ.”
“Nói như vậy, đó là phải đợi đến khi ta học thành mới có thể giải trừ.”
“Không sai. Cho nên ta mới muốn ngươi lưu lại học tập thiên âm.” Sở ngu đưa tay gãi mớ tóc rối, hắn cũng thực là bất đắc dĩ, nhưng là chỉ có phương pháp này mới có thể bình yên giải trừ Liên Tâm Cổ.
“Xem ra Minh Nguyệt không thể không sớm ngày học thành.” Kì Minh Nguyệt nghe xong, cũng không cảm thấy thất vọng, nếu đã sớm quyết định học thành thiên âm vốn đã thất truyền võ lâm, hắn liền phải chuẩn bị cho tốt. Việc này chính là càng làm quyết tâm của hắn kiên định hơn thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]