Lâu Khánh Vân nhìn chằm chằm Tiết Thần một hồi lâu, sau đó mới thở ra một hơi gật đầu nói: “Nàng nói cũng không phải không có lý, vậy... hiện tại phải tính như thế nào? Nhu tỷ nhi dường như đã để tâm tới hắn, cha lại nói như vậy, nương thì không làm chủ, hiện giờ tiểu tử kia lại cự tuyệt ta, làm sao bây giờ?” 
Tiết Thần đi đến trước cửa sổ phía tây, cúi người nhìn cây hoa nhài đã nở hoa rồi than: “Ai nha, làm việc tốt thật quá gian nan!” (Chị làm việc xấu thuận tay hơn nhiều ?) 
Lâu Khánh Vân đi đến sau lưng ôm bụng nàng, đặt đầu lên trên hõm vai cọ xát cổ nàng. Tiết Thần cũng dứt khoát dựa vào trong lòng ngực Lâu Khánh Vân, nhìn ngắm bầu trời bên ngoài cửa sổ trong chốc lát mới nói: “Bất quá, nếu có thể kích thích hắn mau tranh công huân... Ta thấy chuyện này còn phải do chàng ra mặt nói với hắn.” 
Lâu Khánh Vân đang cắn cắn cổ Tiết Thần, nghe vậy ngẩng đầu: “Nói như thế nào?” 
Tiết Thần xoay người, chớp chớp mắt nhìn rồi duỗi tay câu cổ Lâu Khánh Vân kéo xuống, ghé vào bên tai phu quân thầm thì mấy câu. Trên mặt Lâu Khánh Vân hiện ra vẻ chần chờ: “Được không chứ?” 
Tiết Thần buông tay: “Được chứ, để xem biểu hiện của hắn. Nếu hắn làm được thì chúng ta gả Nhu tỷ nhi cho hắn, nếu không làm được thì bắt hắn phải ngoan ngoãn ở rể. Cho hắn thời hạn một năm là đủ.” 
Bởi vì Tiết Thần cũng không xác định một đời này Giang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vi-quan-ga/3208768/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.