“Không phải...” Lâu Khánh Vân đối với một ngốc tử như vậy, đột nhiên cảm thấy mình nghèo từ, nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu: “Nương ngươi bảo đi theo làm gì, ngươi không biết à?” 
Giang Hoài Tín rốt cuộc mặt ửng hồng, lại bắt đầu ậm ừ, thật lâu sau mới liếc một cái về phía Nhu tỷ nhi, muốn nói lại thôi: “Tiểu nhân, tiểu nhân biết, nhưng không thể nói.” Sau đó tạm dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua Nhu tỷ nhi nhưng cũng chỉ dám liếc một chút, rồi tiếp tục ngập ngừng: “Nói ra sợ làm thương tổn thanh danh của Tam cô nương.” 
Trong đáy mắt vốn đang ảm đạm của Nhu tỷ nhi tức khắc lại bùng cháy lên tia hy vọng, đánh bạo ngẩng đầu nhìn hắn, bị Lâu Khánh Vân khụ một tiếng dọa sợ lại vội vàng cúi đầu, giống như hài tử làm chuyện sai mà bị bắt gặp quả tang, khẩn trương đến nỗi nắm dây thắt lưng của mình trong tay mà vặn xoắn. 
Tiết Thần cũng thấy được phản ứng này của Nhu tỷ nhi, kinh ngạc trao đổi cái ánh mắt với Lâu Khánh Vân, đôi phu thê "tâm hữu linh tê" lập tức liền nghĩ về một hướng. 
Lâu Khánh Vân cố ý xụ mặt đe dọa Giang Hoài Tín: “Ngươi biết làm vậy có thể hỏng thanh danh của nàng, thế mà còn khăng khăng đi theo, ta làm sao biết được ngươi có mang ý xấu gì trong lòng hay không? Trước tiên phải bắt ngươi lại, kêu ca ca ngươi tới kinh thành một chuyến mới được.” 
Lúc này Giang Hoài Tín mới có chút nôn nóng, vội vàng nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vi-quan-ga/3208766/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.