Trước khi Hàn thị và Bao thị trở về thì Tiết Thần cũng đã biết được sự tình phát sinh trong phủ Thanh Dương Công chúa. 
Tiếp nhận khăn tay Hạ Châu đưa đến, Tiết Thần lau mồ hôi xong mới ưỡn bụng dựa vào lan can. Dạo này bụng nàng thật sự quá lớn, tuy Tiết Thần luyện nhiều tháng như vậy nhưng hiện tại mỗi ngày chỉ có thể luyện được bằng một nửa thời gian trước đây. Bụng đã hơn tám tháng rồi, cho dù nàng không mệt nhưng cũng sợ bởi vì duỗi thân quá mức mà đè ép hài tử. 
“Chuyện này thúc đã sớm biết rồi sao?” Tiết Thần hỏi Nghiêm Lạc Đông đang đứng bên ngoài bị ngăn cách bởi tấm bình phong. 
Nghiêm Lạc Đông trả lời: “Phải, Thế tử đã sớm nhờ ta đi tra, chẳng qua sau đó vẫn chưa dùng phát hiện đó mà thôi, nhưng lần này đã dùng tới. Chỗ của Thế tử Uy Viễn Hầu cũng là Lâu Thế tử phái người đi báo, cũng không lưu lại dấu vết gì. Bất quá ta nghĩ rằng, cho dù không lưu lại dấu vết thì mọi người cũng đều biết chuyện này là ai đứng sau lưng sai sử.” 
Tiết Thần mỉm cười uống ngụm trà. Lâu Khánh Vân thật đúng là hư, biểu lộ một cách rõ ràng cho tất cả mọi người đều biết là chàng ta đứng sau lưng giật dây, nhưng rốt cuộc lại không có bất luận chứng cứ gì để buộc tội -- những việc này là Uy Viễn Hầu và Phùng thị tự làm tự chịu, sự thật thắng với hùng biện. Cho dù bọn họ muốn giải thích cũng không có cách nào, sự tình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vi-quan-ga/3208719/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.