Edited by Bà Còm in Wattpad 
Bão tuyết càng rơi càng lớn, rốt cuộc Tiết Thần cảm nhận được Lý chưởng quầy nói "Đại tuyết phong sơn" là có ý gì. Tuyết lớn như vậy, đừng nói đời này, cho dù đời trước Tiết Thần sống hơn ba mươi tuổi cũng chưa từng gặp qua ở kinh thành. Bất quá, cũng may khi tuyết còn đang rơi thì trời lại không lạnh lắm, nhưng nếu chờ đến khi tuyết ngừng, lúc mặt trời bắt đầu làm tuyết tan chảy thì trời sẽ rất giá rét. 
Trải qua hai ngày dưỡng thương, tình trạng Lâu Khánh Vân đã hơi tốt hơn một chút, chỉ là bị mất quá nhiều sức lực nên căn bản không thể hồi phục trong một sớm một chiều. Những dược liệu Tiết Thần mang theo cũng sắp dùng hết rồi, mà nàng hiện tại đã dần dần mất sức, chung quy là vì thể chất không thể chịu khổ quá mức. Tuy rằng có nước tuyết nhưng củi sắp đốt hết rồi, lương khô cũng đã không còn, bên ngoài tuyết phủ màn trời chiếu đất, không hề thấy một bóng chim bay. Những ngày kế tiếp nếu không có người tới cứu bọn họ, chỉ sợ là hai người thật sự phải bỏ mạng dưới đáy vực này. 
Trong lúc hai người vừa lạnh vừa đói, bên ngoài truyền đến tiếng kêu lớn có thể át tiếng gió tuyết vọng vào trong hang: “Tiểu thư. Đại tiểu thư.” 
Tiết Thần đang ngã vào lồng ngực Lâu Khánh Vân, đôi mắt mơ màng sắp ngủ đột nhiên mở bừng ra. Lâu Khánh Vân cũng nghe được tiếng vọng, khó có thể tin nhìn về phía Tiết Thần. Tiết Thần phấn chấn tinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vi-quan-ga/3208613/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.