Chương trước
Chương sau
Edited by Bà Còm in Wattpad

Lâu Khánh Vân quay đầu liền thấy gương mặt của Tiết Thần được hoa đăng hình thỏ con chiếu sáng trở nên oánh khiết như ngọc, hàng mi dài dường như dày đen hơn, chiếc mũi thẳng xinh xắn càng thêm tinh xảo, còn cái miệng nhỏ nhắn kia thì càng không cần phải nói, vô cùng tương xứng với đôi mắt to long lanh đen bóng như hai viên ngọc, một khuôn mặt nhìn thế nào cũng là họa thủy, chỉ tiếc tuổi còn quá nhỏ, mới mười ba mà thôi...

Tiết Thần ngẩng đầu nhìn Lâu Khánh Vân, chỉ thấy hắn đã sớm quay đầu đi, lại dùng cây móc câu lên một hoa đăng cá chép có cái đuôi uốn lượn rất sống động. Lâu Khánh Vân lấy hoa đăng cá chép ra khỏi cây móc đưa cho Tiết Thần, cong môi hỏi: “Muội nói chuyện đó, muốn ta hỗ trợ không?”

Tiết Thần nhìn hắn một cái, sau đó đặt hai chiếc hoa đăng sát bên nhau, bình tĩnh tự nhiên lắc đầu từ chối: “Không cần.”

Nàng nói như vậy chứng tỏ thật không cần hắn ra tay. Trong lòng Lâu Khánh Vân khó tránh có chút mất mát -- nha đầu này gặp chuyện thì điều đầu tiên nghĩ đến không phải là cầu cứu mà sẽ tính toán đủ mọi biện pháp để phản kích. Nàng dưỡng thành loại tính cách này, nhất định là vì trải qua một hoàn cảnh đặc biệt tuyệt vọng, không người giúp đỡ, mọi việc đều dựa vào chính mình "đơn đả độc đấu", nếu không phản kích sẽ bị khi dễ.

Trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn, Lâu Khánh Vân cũng không nói gì, chỉ thu hồi ánh mắt nhìn những ngọn hoa đăng trên sông, thật lâu cũng không nói chuyện. Hắn có ba muội muội, nhưng không có muội muội nào có tính cách kiên cường giống nàng, độc lập đến nỗi khiến người đau lòng.

Tiết Thần quay đầu lại nhìn hắn một cái, cảm thấy giữa cảnh song nước càng hiện rõ vẻ tuấn mỹ vô trù của hắn, một thân quan phục màu đen bạc của Đại Lý Tự Thiếu Khanh làm hắn thêm vài phần nghiêm túc. Với một xuất thân như hắn, bản thân lại tài tuấn vẹn toàn như vậy, cuối cùng lại không tránh khỏi cái kết cục bị chết chốn tha hương. Đời trước ấn tượng của Tiết Thần về hắn cũng chỉ dừng lại ở buổi đưa tang hoàng tráng, vậy mà nằm mơ cũng không thể ngờ đời này nàng lại có thể cùng hắn đứng chung một chỗ nói chuyện.

Hiện giờ là Nguyên Sơ năm thứ nhất, hắn chết ở Trác Châu vào Nguyên Sơ năm thứ ba, nói cách khác, ngày chết sẽ định vào hai năm sau. Trong lòng nhói một cái, Tiết Thần đột nhiên mở miệng hỏi: “Đại công tử, huynh...”

Lâu Khánh Vân ngắt lời nàng, cười sang sảng, hàm răng trắng được ánh sáng của hoa đăng chiếu rọi càng thêm trắng tinh: “Kêu biểu ca đi. Thân cận hơn chút.”

Tiết Thần không muốn cùng hắn tranh luận về vấn đề này, đồng ý sửa giọng: “Biểu ca, vì sao huynh lại vào Đại Lý Tự?” Nếu không vào Đại Lý Tự, hắn sẽ không gây thù chuốc oán; nếu không gây thù chuốc oán, hắn sẽ không lọt vào mai phục mà chết tha hương.

Thật ra vấn đề này không chỉ riêng Tiết Thần cảm thấy kỳ quái, rất nhiều người đều nghĩ đến chuyện Lâu Khánh Vân được một thân phận ông trời ưu ái lại chạy tới Đại Lý Tự làm công việc "vết đao liếm huyết" cảm thấy thực khó hiểu. Trong mắt thế nhân, Lâu Khánh Vân với dáng người tướng mạo cùng bối cảnh xuất thân như vậy, chỉ cần không phải là loại không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng thì thế nào cũng có thể kiếm được cái chức quan văn nhẹ nhàng, tỷ như Lục bộ Thị lang gì đó. Lâu Khánh Vân cũng từng khảo qua khoa cử, hơn nữa thực xuất sắc đoạt được Hội Nguyên, nếu tiếp tục tiến tới thi Đình thì hắn tất nhiên sẽ đi trên con đường khác. Tuy nhiên sau khi trúng Hội Nguyên lúc mười sáu tuổi, Lâu Khánh Vân liền làm một quyết định khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt -- -- tiến vào Đại Lý Tự từ Phán tư làm lên, đi từng bước một lên tới vị trí hiện giờ.

Lâu Khánh Vân không ngờ nha đầu này lần đầu tiên mở miệng hỏi chuyện hắn lại là vấn đề này. Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Lâu Khánh Vân bèn không giấu giếm nói thẳng: “Đại Lý Tự tương đối sạch sẽ một chút.”

Sạch sẽ? Tiết Thần ở trong lòng đánh giá ẩn ý của hai chữ này.

Lâu Khánh Vân thấy nàng không nói, một đôi mắt đen như bầu trời đêm gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên mỉm cười: “Muội cho dù thông minh, nhưng có một số việc vẫn chưa hiểu đâu.”

Sau đó vươn một bàn tay về phía Tiết Thần. Tiết Thần theo bản năng nghiêng người lảnh tránh nhưng không thể tránh được. Lâu Khánh Vân duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa vài cái trên đỉnh đầu của nàng, ngữ khí ôn nhu như lông chim: “Không có sao, chờ muội lớn hơn một chút, ta sẽ giải thích cho muội nghe.”

Tiết Thần ngửa đầu nhìn nam nhân cao hơn nàng một cái đầu, đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Đáy mắt ôn nhu của hắn không lừa được người, những cái xoa đầu mềm nhẹ không lừa được người, giọng nói dịu dàng của hắn không lừa được người. Bọn họ cứ đứng nhìn đối phương như vậy, cuối cùng vẫn là Tiết Thần thu hồi ánh mắt trước, giơ tay kéo xuống bàn tay vẫn còn đặt trên đỉnh đầu của mình, sau đó lui về phía sau một bước. Tiết Thần cúi đầu, ánh mắt không biết đặt vào đâu, thanh âm như tiếng muỗi vo ve lí nhí: “Canh giờ không còn sớm, muội cần phải trở về.”

Lâu Khánh Vân nhìn nàng thẹn thùng, trong lòng cũng vui rạo rực, biết tiểu cô nương rốt cuộc đã động tình, không muốn lập tức mở miệng làm sợ nàng. Lâu Khánh Vân tính toán dùng phương pháp "nước ấm nấu ếch xanh", chậm rãi tiến vào trong lòng của tiểu nha đầu, một ngày nào đó nàng đủ lớn sẽ có thể chấp nhận tình cảm của hắn.

*Đăng tại Wattpad*

Mãi đến khi ngồi trên xe ngựa của Tiết phủ, Tiết Thần vẫn còn cảm thấy như lọt vào trong sương mù, nhờ hai ngọn hoa đăng đặt trên bàn nhắc nhở nàng đây không phải là mộng. Nàng thổi tắt ánh nến của hoa đăng, đặt chúng trên chiếc bàn nhỏ trước cửa sổ xe -- một chú thỏ con trắng tinh không tì vết, đôi mắt hồng hồng, cái bụng mập mạp, cộng thêm một con cá chép lớn đủ mọi màu sắc, cái đuôi tựa hồ muốn vểnh lên trời.

Khi Tiết Thần đem hai ngọn hoa đăng về viện, Khâm Phượng và Chẩm Uyên nhìn thấy cũng thực thích, khen ngợi Hàn Ngọc tiểu thư thật có ý tứ. Lúc chuẩn bị cầm hai chiếc đèn thu hồi, Chẩm Uyên đột nhiên lẩm bẩm một câu: “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy tiểu thư đặc biệt có duyên với thỏ con và cá chép.”

Khâm Phượng đang tháo búi tóc cho Tiết Thần. Tiết Thần nhìn ảnh của Chẩm Uyên trong gương liếc mắt một cái nói: “Cái gì chứ?”

Chẩm Uyên còn nói thêm: “Tiểu thư coi nè, lần trước tiểu thư ở trong sân nhặt một đôi diều hình cá chép, sau đó cũng ở trong sân phát hiện một chú thỏ con, hôm nay lại đem về đôi hoa đăng hình cá và thỏ, còn không phải chứng tỏ tiểu thư rất có duyên với hai con vật này sao?”

Tiết Thần trong đầu tựa hồ có chút linh quang, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hồng hồng của con thỏ. Vốn dĩ nàng không có phát giác, nhưng hiện giờ nghe Chẩm Uyên nói như vậy thật đúng là có chút kỳ lạ. Trong đầu Tiết Thần hiện lên một loại khả năng, nhưng bởi vì quá vớ vẩn cho nên bị nàng mau chóng gạt qua một bên. Sao có thể là hắn được chứ? Nhất định là nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng mà, vì sao lại cố tình là thỏ con và cá chép chứ? Tiết Thần chỉ cảm thấy trong lòng mình dường như bị một thanh đại chuỳ gõ một chút, có một loại tình tố khác thường tựa hồ đang lặng lẽ lên men.

*Đăng tại Wattpad*

Nghiêm Lạc Đông trở về bẩm báo với Tiết Thần, nói tin tức đã thả ra. Chính như Tiết Thần sở liệu, Lưu thị trong hẻm Yên hoa - ngoại thất của Nhân Ân Bá thế tử - vừa nghe tin như vậy, cùng ngày liền phái tâm phúc Tiểu Bình đi Xuân Nhiên trà lâu hỏi thăm, mà người trong lâu đương nhiên cũng sớm được Tiết Thần an bài, bèn nói cho nàng ta: “Đây là nghe ai nói, truyền lời thật cũng quá lệch lạc. Đâu phải thế tử đến nơi này, là phu nhân Đới thị muốn mua, chỉ là cảm thấy giá cả cao chút nên phải đi về thương lượng với thế tử. Chẳng may mấy ngày nay thế tử không ở trong kinh, chờ đến khi thế tử trở về thì phu nhân chỉ cần nói một tiếng, chẳng lẽ thế tử còn không để cho phu nhân mua sao? Ta phỏng chừng cuối cùng khẳng định có thể buôn bán thành tựu rồi.”

Tiểu Bình mấy năm nay đi theo Lưu thị có thể xuất đầu cũng không phải là kẻ đầu gỗ cái gì cũng không hiểu, nghe người này nói chuyện buôn bán còn chưa thành, trong lòng rất vui vẻ. Mấy năm nay phu nhân tuy là ngoại thất nhưng thế tử rất sủng ái phu nhân, chuyện này hỏi rõ ràng xong trở về báo cho phu nhân nhất định có thể lãnh thưởng, bèn khéo léo hỏi: “Phải không? Lời đồn đãi đâu phải nói như vậy. Trà lâu của các ngươi chuẩn bị bán bao nhiêu tiền? Sao lúc trước cũng không nghe nói các ngươi muốn bán?”

Tiểu nhị trà lâu trên mặt hiện ra một ít khó xử, mãi đến khi Tiểu Bình nịnh hót một hồi mới làm ra vẻ khó khăn lắm để mở miệng: “Ai da, nói cho ngươi cũng không sao, trà lâu này cũng không phải chưởng quầy của chúng ta một hai muốn bán. Chỉ là thế tử phu nhân nhìn trúng miếng đất này, muốn mở một tửu lầu, chưởng quầy tuổi tác cũng cao, nghĩ nếu có thể kiếm được một mớ thì từ đây trở về hưởng phúc thanh nhàn. Lại nói thế tử phu nhân ra giá cũng cao, hiện giờ chỉ cần chờ thế tử trở về, phu nhân có bạc vậy là thành rồi.”

Xuân Nhiên trà phường đã mở mười mấy năm, lão chưởng quầy cũng làm mười mấy năm, bởi vậy bên ngoài đâu có mấy ai biết cửa hàng này không phải của lão chưởng quầy, cho nên Tiểu Bình đâu thể nghe ra vấn đề mờ ám trong câu chuyện này. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy trên đầu mình treo lơ lửng một tay nải lớn phát ra kim quang lấp lánh, chỉ cần hắn đem chuyện này báo cho ngoại thất phu nhân để phỗng tay trên, phu nhân tuyệt đối cho hắn không ít chỗ tốt, tùy tiện từ khe hở ngón tay lấy ra một chút cũng đủ để hắn khoe khoang.

Tiểu Bình móc ra mấy đồng tiền cho trà lâu tiểu nhị, cùng hắn hẹn hò mấy ngày sau có khả năng còn tới phiền toái hắn, đến lúc đó xin hãy ngàn vạn hỗ trợ. Trà lâu tiểu nhị trưng ra bộ dáng thấy tiền sáng mắt, gật đầu đáp ứng, đưa Tiểu Bình ra ngoài từ cửa sau.

Tiểu Bình "ngựa không ngừng vó" trở về hẻm Yên hoa, hắn coi như quản gia của tòa nhà này, cũng là tâm phúc của Lưu thị. Vừa về tới nơi liền hỏi người gác cổng Lưu thị ở đâu, nghe nói nàng ta ở trong vườn nghe diễn liền chạy tới. Lưu thị vừa tròn đôi mươi, gương mặt xinh đẹp như hoa, thân mình nhu nhược không có xương tựa như rắn nước, trời sinh mị thái. Lưu thị đang nằm nghiêng trên trường kỷ thoải mái nghe diễn, Tiểu Bình ở bên người nàng ta nói mấy câu, Lưu thị liền ngồi thẳng thân mình, đôi mắt hồ mị xoay chuyển, nhìn Tiểu Bình cười hỏi: “Ngươi không nghe lầm? Trà lâu đó thật là vị kia muốn mua?”

Tiểu Bình liên tục gật đầu: “Ai nói không phải chứ. Chỉ vì vị kia không đủ bạc trong tay, nói là chờ thế tử trở về thì bạc sẽ tới tay, nàng ta liền tới mua ngay.”

Lưu thị nghe được tim đập thình thịch. Cũng không phải nói Lưu thị nhìn trúng miếng đất kia, mà chỉ vì hết thảy đồ gì Đới thị muốn thì Lưu thị đều có hứng thú. Ở trong mắt Lưu thị, nàng ta mỹ mạo hơn Đới thị nhiều, xuất thân tuy hơi kém một chút, nhưng cho dù Đới thị xuất thân Thái sử lệnh gia nhưng cuộc sống thanh bần nhạt nhẽo, còn không tiêu sái thoải mái như Lưu thị, trong tay đương nhiên không có tiền. Đới thị bất quá chỉ biết dựa vào Nhân Ân Bá phủ, nếu Lưu thị sinh ra mệnh tốt một chút, thì hiện giờ ở trong phủ làm chính quy phu nhân còn không đến phiên Đới thị. May mắn thế tử cũng không hồ đồ, đối với Lưu thị nàng đây tốt hơn so với lão bà kia nhiều.

“Hỏi thăm được trà lâu đó bán bao nhiêu tiền chưa?” Lưu thị quả nhiên có ý tưởng.

Tiểu Bình thầm khen mình có dự kiến trước, mau mắn trả lời: “Ba vạn lượng. Ở khu đó ba vạn lượng cũng thật không phải là cao, chỉ vì lão chưởng quầy đã lớn tuổi làm không xuể nên mới nổi lên tâm tư muốn bán trà lâu. Vụ mua bán này không thua lỗ đâu.”

Ba vạn lượng... trong mắt Lưu thị hiện lên một đạo tinh quang. Với trình độ được sủng ái của nàng ta hiện tại, ba vạn lượng hẳn là có thể vào tay. Mấy ngày nay thế tử thật đi Thanh Hà huyện công tác, Đới thị muốn bạc cũng phải chờ đến khi thế tử trở về, nhưng Lưu thị có thể đoạt tay trên đem thế tử kéo lại đây muốn bạc. Nếu Đới thị mà biết Lưu thị nhanh chân hơn không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì, nhiều khi uất quá treo cổ tự sát cũng không chừng, đến lúc đó sẽ định ai là phu nhân đây?

Lưu thị quyết định xong liền kêu Tiểu Bình lại sai bảo: “Ngươi tìm hai người đi đến canh chừng ở cửa thành. Thấy thế tử trở về phải lôi cho bằng được đến chỗ của ta, cứ nói ta đang rất đau lòng đang chờ thế tử đến xoa dịu.”

Tiểu Bình nghe thế liền biết phu nhân muốn làm gì, hai chủ tớ trao đổi nụ cười đắc ý. Sau đó, Tiểu Bình liền lĩnh mệnh đi xuống chuẩn bị, cần phải giúp phu nhân hoàn thành vụ này, chết sống gì cũng phải kéo thế tử về chỗ phu nhân mới được.

*Đăng tại Wattpad*

Đới thị ở trong viện đang cùng ca ca Đới Kiến Vinh nói chuyện, trong tay lật xem hơn mười tờ khế đất đã ký tên, đếm đếm nói: “Chỗ đó có mười một hộ, còn trà lâu lớn nhất kia thì sao? Còn không mua được à? Thật sự không được thì kiếm thêm nhiều người đến quấy rối cho ta, cứ trì hoãn như vậy thì kéo dài tới năm nào mới xong đây?”

Đới Kiến Vinh ngồi một bên ăn táo, nhìn chằm chằm nha hoàn hầu hạ từ trên xuống dưới đánh giá một phen, tầm mắt lưu luyến cường điệu dừng lại ở phần "trước đột sau kiều", trong ánh mắt tràn đầy dâm tà sắc dục. Nha hoàn đứng một bên khó chịu mà không dám nói gì. Nghe Đới thị hỏi chuyện, Đới Kiến Vinh mới thu hồi ánh mắt nhìn Đới thị nói: “Nhanh thôi, cửa hàng kia không phải do chưởng quầy làm chủ, nói là chủ nhân trụ ở ngoài thành, vừa đi vừa về báo tin cũng phải mất mấy ngày. Bất quá chưởng quầy kia cũng thành thật, nói hai trăm lượng thật sự quá thấp, muốn ta tăng thêm một chút.”

Đới thị vừa nghe xong liền nói: “Cũng chưa chắc muốn bán hai trăm lượng. Trong vòng năm trăm lượng tự ngươi làm chủ là được."

Đới Kiến Vinh gật đầu: “Ta biết! Ta chính là muốn nói chưởng quầy kia cũng có tư tâm, xin với ta nếu mua bán thành công thì cho hắn một trăm lượng, hắn liền giúp đỡ chúng ta lừa gạt chủ nhân. Người này nha, một khi có tư tâm sẽ không sợ hắn không làm được việc. Chờ mấy ngày thì cứ chờ đi, chúng ta cũng không cần tốn công tới nháo. Chờ sự tình làm xong thì gạt hắn qua một bên, một tên lão bản thì có năng lực gì mà tìm tới chúng ta?”

Đới thị nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của ca ca, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Nói nửa ngày, linh hồn nhỏ bé của Đới Kiến Vinh đã sớm bị tiểu nha hoàn bên cạnh câu đi rồi, đôi mắt hận không thể chui vào trong xiêm y người ta, cùng Đới thị nói chuyện cũng là câu được câu mất, căn bản không nghe vào tai bao nhiêu. Đới thị còn muốn dựa vào hắn nên cũng không thể nói thêm cái gì.

*Đăng tại Wattpad*

Tiết Thần ở trong sân viện tu bổ hoa cỏ, thuận tiện lấy vòi sen tưới hoa, Diêu Đại liền tới cầu kiến.

Tiết Thần kêu ông ta trực tiếp đến vào trong viện. Diêu Đại ngữ khí có chút hưng phấn, cũng không màng lễ tiết rườm rà, vừa hành lễ xong đã chờ không nổi vội vàng đưa đồ trong tay cho Tiết Thần xem: “Tiểu thư, ngài thật liệu sự như thần! Sáng nay Lưu thị liền phái người tới cùng chúng ta mua cửa hàng, đã đưa năm ngàn lượng tiền đặt cọc, chỉ cần tiểu thư ký tên thì hai vạn năm ngàn lượng kia sẽ chung đủ ngay.”

Tiết Thần đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua Diêu Đại, cũng không có gì sốt ruột bình tĩnh hỏi: “Ba vạn lượng, vậy Lưu thị không trả giá sao?”

Dạo này nữ nhân làm ngoại thất đều là nhân vật lợi hại, đem nam nhân dụ đến nỗi xoay vòng vòng, hận không thể đào tim móc phổi dâng lên, coi bộ Đới thị kia thật là vô dụng.

Diêu Đại nói: "Lưu thị kia căn bản không hiểu kinh doanh, tùy tiện lừa dối vài câu nàng ta liền tin hoàn toàn. Thuộc hạ thấy nàng ta như vậy, liền cắn chết ba vạn lượng, một phân không ít. Tiểu thư, giá cả này cũng thật không thấp, cửa hàng chúng ta mỗi năm có thể lời khoảng chín trăm lượng, còn phải đi khắp nơi chuẩn bị. Lần này có thể bán được ba vạn lượng, chúng ta chỉ lời chứ không lỗ.”

Tiết Thần cười cười, nàng đương nhiên biết chỉ lời chứ không lỗ, không chỉ có không lỗ mà còn lời nhiều nữa kìa. Bởi vì hiện tại ai cũng không biết, qua hai năm sau, trục lộ giao thông chính sẽ chạy qua phố Chu tước, nói là muốn xây thêm đường tắt, từ bờ đê làm thành một đường băng qua phố Chu Tước. Sau này mọi người cũng chỉ biết đi đến phố Chu Tước từ ngõ Xuân Hi, trục đường chính chia làm hai nhánh nam bắc, hiện tại địa điểm của Xuân Nhiên trà lâu thoạt nhìn vô cùng lợi thế, nhưng hai năm sau phong lộ xong thì nơi đó sẽ thành một ngõ cụt, rốt cuộc không kinh doanh được gì.

Để Diêu Đại ra tay an bài, chuyện này cứ như vậy mà định xong. Chỉ đến giữa trưa thì Diêu Đại đã giải quyết thỏa đáng mọi việc, mới từ nha môn cùng người của Lưu thị ký kết khế ước mua bán, trong tay cầm một xấp ngân phiếu nặng trĩu trở về hội báo với Tiết Thần. Diêu Đại với bộ dạng sung sướng từ đại môn tiến vào, không hề có một chút mất mát nào khi không còn làm trà lâu chưởng quầy, không vì lý do gì khác, chỉ vì lúc trước Tiết Thần hứa hẹn thành công sẽ cho ông ta một ngàn lượng trả tiền thuê, nói rằng nếu ông ta nguyện ý thì có thể tự mình ra ngoài mở cửa hàng; nếu không muốn thì cứ tiếp tục làm ở cửa hàng của Tiết gia, chức vụ vẫn là chưởng quầy. Chuyện tốt như vậy Diêu Đại có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, trong lúc nhất thời lòng bàn chân giống như sinh phong, cười đến mức miệng toét ra tận mang tai.

Diêu Đại gặp Tiết Thần giao bạc cùng khế ước, Tiết Thần cũng không thèm đếm lại liền giao cho Khâm Phượng, sau đó hỏi Diêu Đại muốn đi con đường nào. Diêu Đại nghĩ mình đã lớn tuổi, có gia đình phải nuôi, một ngàn lượng tuy rằng có thể mở một cửa hàng cho riêng mình, chính là phải tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Ông ta trái lo phải nghĩ một hồi vẫn quyết định lưu tại Tiết gia làm chưởng quầy. Tiết Thần cũng hy vọng lưu lại chưởng quầy có kinh nghiệm để hỗ trợ, vì thế cân nhắc một phen liền để Diêu Đại tiếp quản tiệm ăm vừa định khai trương ở ngõ Xuân Hi. Diêu Đại có kinh nghiệm quản lý, giữ chức vụ này thì không gì thích hợp hơn, ngàn ân vạn tạ Tiết Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.