Edited by Bà Còm in Wattpad
Sự hưng phấn chơi cờ của Nguyên Khanh đã bị câu lên, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ, quét mắt về phía Lâu Triệu Vân đang ăn nho, chỉ thấy đối phương vội vàng đứng dậy lắc đầu như trống bỏi.
Nguyên Khanh chán nản.
Đang muốn thu thập bàn cờ mất hứng quay về, đột nhiên nghe thấy một giọng nói liễu yếu đào tơ: “Nguyên công tử, nếu không để muội bồi công tử chơi cờ.”
Nguyên Khanh quay đầu nhìn lại, liền thấy vị cô nương Tiết gia xinh đẹp động lòng người đang mỉm cười nhìn mình, trong tay cầm hộp quân cờ trắng, lúm đồng tiền như hoa, đôi mắt đẹp trong sáng. Nguyên Khanh cảm thấy tim nhói một cái: “Tiết cô nương biết chơi cờ?”
Tiết Tú thẹn thùng gật đầu: “Vâng, chỉ biết một chút, còn thỉnh Nguyên công tử chỉ giáo.”
Cờ nghệ của Nguyên Khanh... người quen đều biết là một trong số người chơi cờ dở, cho nên bằng hữu rất ít khi chịu cùng hắn chơi cờ. Nhưng cố tình hắn vẫn say mê, không am hiểu thì một hai phải nghiên cứu, đánh cờ càng không giỏi thì hắn càng muốn luyện tập cho thật tốt.
Khó được gặp người giống như Tiết Tú, chịu khen hắn ở phương diện cờ nghệ, tức khắc gia tăng hảo cảm đối với vị tiểu cô nương này, đưa tay ra dấu ‘thỉnh’. Tiết Tú liền ngồi vào vị trí lúc trước của Lâu Khánh Vân, vững vàng lại an tĩnh chờ đợi Nguyên Khanh ra quân.
Hàn Ngọc và Lâu Triệu Vân thấy còn có đấu cờ để xem cũng rất cao hứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vi-quan-ga/3208569/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.