Edited by Bà Còm 
Sau khi nghe Ninh thị nói xong thì Tiết Thần mới cảm thấy quả tim được buông lỏng. Từ khi trọng sinh tới giờ trong lòng Tiết Thần vẫn luôn có một tảng đá lớn đè nặng, rốt cuộc lúc này tảng đá kia mới có thể rơi xuống đất. Tiết Thần đối với Từ Tố Nga có một nỗi ám ảnh sợ hãi không diễn tả được: Thời điểm nàng còn là hài tử thường xuyên bị ả ta sửa trị có miệng không thể nói, bị ả ta dùng thân phận kế mẫu ép tới thở không nổi. Tiết Thần giống như một con chó hoang từ nhỏ bị người giáo huấn, cho dù trưởng thành hung mãnh cỡ nào thì vẫn luôn sợ hãi người chèn ép nó khi nhỏ. 
Đời trước Tiết Thần bị thất bại thảm hại. Lúc Từ Tố Nga ở trong thời kỳ yếu thế nhất thì Tiết Thần lại ngây thơ vô tri bỏ lỡ cơ hội đè bẹp ả ta. Chờ đến khi Tiết Thần minh bạch hết thảy thì Từ Tố Nga đã an toàn vượt qua thời kỳ yếu thế, gắt gao nắm chặt tiền bạc của nàng, trở thành một ngọn núi cao mà nàng không cách gì lay động được. 
Trở lại một đời, nàng muốn giải quyết triệt để Từ Tố Nga ngay lập tức nhưng lại không như mong muốn. 
"Lưu tử bỏ mẫu" là nàng cố ý nói vậy thôi, vốn dĩ cũng không trông cậy vào tổ mẫu và phụ thân sẽ đồng ý, đây chỉ là loại phương pháp lấy lui làm tiến, trước đề ra một yêu cầu mà biết chắc bọn họ sẽ không đồng ý, để cho bọn họ phản bác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-vi-quan-ga/3208537/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.