Câu nói của Yến Nguyệt đã chạm đến tấm lòng thiện lương trong con người hắn. Đúng! nàng nói đúng đâu thể không nghĩ cho bá tánh ở An châu hắn đứng khựng lại không bước nữa nàng biết kiểu gì người như nam chính cũng không làm trái được lương tâm
“Huynh nghĩ xem người như ta được cống hiến cho triều đình là phước phần của thần dân như ta, huynh về suy nghĩ lại nếu được hãy làm theo lời ta nói”
Chiêu Viễn đứng lại đắn đo một lúc rồi lại bước tiếp nhưng không đáp lại lời Yến Nguyệt nói vì chưa chắc chắn sẽ nghe theo lời nàng đưa ra không
“Chắc chắn sẽ nghe theo”
Yến Nguyệt cười vui sướng nàng biết người như Chiêu Viễn một lòng vì chúng sinh đâu thể thấy chết không cứu chẳng qua kế sách có hơi gấp rút nhưng về suy nghĩ lại chắc cũng là chấp nhận thôi
(“Nhưng ta mong huynh nhanh chóng quyết định không là không kịp đâu bởi sắp có kẻ hớt tay trên”)
…
[ngày hôm sau]
Gần đây tuyết không còn rơi nữa gió cũng bớt thổi mạnh thi thoảng chỉ còn hơi khẽ đung đưa nhịp lá trên cao, trời quang tạnh ráo nhưng lại lạnh thấu xương cái lạnh giá giữa đông, người không thích lạnh như Chiêu Sở xung quanh căn phòng của hắn những nơi hắn nghỉ ngơi đều có thau đồng sưởi ấm hoặc trên tay luôn có túi sưởi
Hôm nay vẫn vậy Chiêu Sở ngồi dùng trà trong phòng, ấm trà vừa đun rót ra chén còn bốc khói nghi ngút nhưng người hắn lại rất lập dị sợ lạnh luôn phải sưởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-tuc-duyen/3500124/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.