“Chàng bảo ta quên chàng làm sao đây, tại sao đến cuối cùng người đâm chàng là ta mà chàng vẫn rộng lượng với ta chi bằng chàng ghét ta đi,ta sai rồi đáng lẽ ta không nên làm vậy… do ta sai rồi!”
Tay run rẩy vẫn ôm chặt Chiêu Viễn, nàng thẫn thờ như người mất hồn, trước mắt nàng vẫn là một màu đen, tự vấn lòng chắc lúc bị đâm chàng ấy chắc đau lắm, bây giờ ta cũng đau lắm
“Người chết cũng đã chết rồi, đâu thể hồi sinh”
Chiết Sở đứng giơ ô che chọn lấy Nhược Uyên đang quỳ gối ôm người mình yêu nhưng hắn lại không thể che được cho thi thể của Chiêu Viễn đang trong vòng tay của nàng
“Chúng ta đi thôi tránh bị phong hàn, không có chiếc ô nhỏ mà ta đang cầm chắc nàng không sống tới mai”
Nghe thì có thể nghĩ là ngài ấy đang sợ nàng bị bạo bệnh nhưng đối với một người luôn nói ẩn ý như Thanh vương là đang ngầm nhắc nàng rằng một ô không che được ba người, một trong hai nàng đã bỏ hắn mà chọn ta bây giờ ta là người nắm quyền lực trong tay tất cả của nàng đều phụ thuộc vào ta
Nhưng ngài ấy nói đúng quyết định là do ta lựa chọn nếu không phải ham mê hư vinh muốn làm hoàng hậu dưới một người trên vạn người thì sao ta phải làm vậy, từ nhỏ đã luôn sống trong khổ cực, phụ mẫu không thương tỷ muộn coi thường nếu nay làm hoàng hậu còn ai dám coi thường ta nữa
“Ngài nói đúng ta không xứng có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa-tuc-duyen/3500106/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.