Editor: Serena Nguyen
Ta mơ một giấc mộng rất dài rất dài, mơ thấy mình chết rồi, thân thể trở nên nhẹ nhàng, từ Kinh Thành vẫn lâng lâng, bay về Trấn Bạch Vân, lúc đang bơi lội ở trời xanh mây trắng quen thuộc, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, cha mẹ ta, Kim bá bá, Kim bá mẫu, Đậu Hũ thúc thúc, phu tử, Đầu To. . . . . . Tất cả bọn họ khóc trước mộ phần ta, khóc thật đau lòng, thật đau lòng.
Ta bay xuống, cố gắng khuyên bọn họ, nhưng là bọn họ lại không nghe, khóc suốt, khóc suốt. . . . . .
"Đừng khóc, ta không muốn nhìn thấy mọi người khóc vì ta, không phải là chết sao? Thật ra thì ta vẫn còn ở đây, các ngươi nhìn đi, các ngươi nhìn đi!"
Tất cả lời nói đều là vô dụng, không ai nghe, không ai nhìn thấy, tiếng khóc từng hồi truyền vào trong tai của ta, nghe phiền cả lòng.
Ta bỗng nhiên chợt hiểu, ta không thể chết được, chết tất cả mọi người sẽ khóc, sẽ thương tâm khổ sở, mặc dù ta hoành hành ngang ngược ở Trấn Bạch Vân, đã làm nhiều chuyện xấu, nhưng cũng không ai trách ta, bọn họ cũng không muốn ta chết, cho nên ta quyết không thể cứ như vậy buông tha tính mạng của mình!
Ta muốn còn sống, phải sống, phải sống!
"Khụ khụ. . . . . ." Ta bị chính mình ho khan đánh thức, đau đớn truyền tới từ bụng, chậm rãi mở mắt ra.
Chung quanh là một gian phòng xa lạ mà khí thế, giường gỗ lim, chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hiep-lay-ta-duoc-khong/1998185/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.