Chương trước
Chương sau
Đây là lần đầu tiên Trì Quan rời làng đi ra bên ngoài, cậu lạ lẫm mà ngồi trên xe lừa, chân bị đuôi lừa quất phải. Mông Khanh vội vàng cản lại, liếc mắt nhìn cậu: “Bỏ chân vào trong đi, không đau à?”
Trì Quan cười ngồi thẳng lên, cằm đặt trên bả vai Mông Khanh, cả người lắc lư theo chuyển động của xe lừa: “Chúng ta đi làm gì vậy?”
“Giao hàng, nhập hàng. “Mông Khanh nói, “ Trong thôn có một tiệm thuốc nhỏ, người bán thuốc thiếu mấy vị thảo dược, phải giúp ông ấy đi mua.”
“Thiếu thảo dược thì không phải đi đào trong núi sao?” Trì Quan ngạc nhiên, “Trong sách đều nói vậy mà.”
Mông Khanh: “….”
Mông Khanh tằng hắng một cái, nín cười nói: “Có thảo dược có, có thảo dược thì chưa chắc, hoặc là rất khó đào được. Những lúc như thế này vẫn phải mua từ trong tay người khác, hơn nữa thảo dược sinh trưởng ở những chỗ khác nhau thì dược tính cũng không giống nhau.”
“Ồ.” Trì Quan bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ngươi biết nhiều thật đấy.”
Ngữ khí Trì Quan ba phần sùng bái, bảy phần là kinh ngạc. Mông Khanh thực sự không nhịn được, quay đầu hôn hai má Trì Quan.
Trì Quan một tay bịt mặt, trừng hắn: “Ngươi làm cái gì vậy?!”
Thế mà lại dám trước mặt mọi người! Bị người ta thấy thì làm thế nào?! Con gấu ngốc này càng ngày càng ngốc!
Bàn tay dày rộng của Mông Khanh xoa xoa đầu Trì Quan, không nói gì mà chỉ cười.
Trì Quan ngồi lại trong xe, dựa vào mấy cái thùng mà nhìn phong cảnh dọc đường đi — Nói là phong cảnh, nhưng thực ra cũng chỉ trơ trọi không dễ nhìn, tới tới lui lui cũng chỉ là núi không có gì khác, cây không có gì khác, sông không có gì khác.
Nhìn lâu cũng chán.
Trì Quan ngáp một cái, hai chân bắt chéo hát một bài. Giọng cậu không tệ, giai điệu theo gió bay xa, Mông Khanh nhặt một cây cỏ khô ngậm bên miệng, theo giai điệu cậu hát mà rung đùi đắc ý.
Hai người chậm rãi thong thả đến trấn bên cạnh, vừa lúc gặp phiên chợ, nhiều người huyên náo, so với trong làng thì có nhân khí hơn nhiều.
Trì Quan nằm nhoài trên thùng, trợn mắt nhìn cảnh tượng khó gặp ở thành Tứ Huyền – hàng hóa bày đầy đất đầy giá, tiếng hét to của người bán hàng truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, gia súc thì vội vã, người đẩy xe tới lui không dứt. Tất cả mọi người chen chân cùng một chỗ, có tiếng cười đùa của trẻ con truyền đến, chóp mũi đều là mùi thơm dầu mỡ mê người.
Một đứa bé cầm trống bỏi, lao qua trước xe lừa. Trì Quan đang ló đầu ra ngoài, không để ý liền bị trống bỏi đập trúng mắt.
“Á!” Trì Quan che mắt, nhíu mày lại. Đứa bé kia bị dọa, liếc mắt liền nhìn thấy Mông Khanh cao to như núi, nhất thời giơ “ Hung khí “ không dám nhúc nhích.
Mẹ đứa bé rất nhanh liền tìm tới, hốt hoảng nói: “Xin lỗi, là trẻ con không hiểu chuyện… Vị tiểu công tử này có khỏe không? Có cần phải tìm đến đại phu không?”
Trì Quan khoát khoát tay, mắt phải bị đập đến đỏ lên, híp mắt cười: “Không sao, là tại ta không chú ý.“
Mẹ đứa bé thấy cậu dễ nói chuyện, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Mông Khanh cau mày nhảy xuống, trước hết lấy tay Trì Quan ra nhìn kỹ mắt một lát, xác định ngoại trừ chảy nước mắt và đỏ lên thì không có vấn đề khác, lúc này mới xoay người nói: “Chợ nhiều người, phải trông trẻ con nhiều một chút. Cũng không thể cứ lấy cớ là trẻ con không hiểu chuyện, trách nhiệm trông con không phải ở ở trên người bố mẹ các người sao?“
Mẹ đứa trẻ vốn cho là gặp người dễ nói chuyện, cảm thấy không cần phải đền tiền, tâm trạng nhẹ nhõm đi bảy tám phần. Đang định nói vài câu hay rồi dắt đứa bé rời đi, lúc này thấy người đàn ông cao lớn cau mày biểu tình bất mãn, tim nhất thời nhảy lên, run rẩy nói: “Vâng, ngài nói phải, ta sẽ trông con cẩn thận, xin lỗi, thật xin lỗi.”
Mông Khanh gật gật đầu, cúi đầu nhìn đứa bé: “ Ngươi cũng thế, phải nghe mẹ dặn, chỗ đông người không nên chạy lung tung.”
Đứa bé méo xệch miệng, muốn khóc mà không dám, bị mẹ đánh vào đầu một cái mới vội vàng gật đầu nói vâng.
Lúc này Mông Khanh mới thả cho hai người đi. Trì Quan ấn ấn đôi mắt đang chảy nước mắt, ngoài ý muốn nói: “Thấy lúc ở trong thôn ngươi rất thích trẻ con, không ngờ lại nghiêm khắc thế à? Vốn là do ta không cẩn thận, ngươi giận gì vậy? “
Mông Khanh liếc cậu một cái, đỗ xe lừa vào trạm dịch, lần lượt dỡ hàng hóa xuống, vừa nói: “Ngươi cũng có chỗ không cẩn thận, nó cũng có chỗ không đúng. Không thể vì ngươi không cẩn thận mà việc này cứ vậy trôi qua à? Ta cũng là tốt bụng nhắc nhở nó một câu. Hôm nay là gặp phải người dễ tính như ngươi, vậy nếu đụng phải người xấu thì làm thế nào? “
Trì Quan suy nghĩ một chút: “Ngươi nói cũng có đạo lý.”
Mông Khanh thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, thầm thở dài, lòng nói: Vốn tưởng là một Đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, gặp chuyện nhất định sẽ phải đại náo một hồi, không ngờ lại dễ nói chuyện như vậy. Thật muốn gặp gỡ cha mẹ cậu ta, hỏi thử xem tính tình của người này là dưỡng ra thế nào vậy.
Trì Quan muốn dỡ hàng giúp, xắn tay áo lên nhấc hòm xuống – Hây da, không nhấc nổi.
Nhất thời Trì Quan cảm thấy mất mặt xấu hổ, cứng đờ tại chỗ không biết làm sao.
Mông Khanh cảm thấy vô cùng buồn cười, đẩy cậu ra, mấy lần là dỡ hàng xong, vỗ tay một cái: “Được rồi, trước tiên cứ đi ăn cơm đi.”
Trì Quan đếm đếm hòm, kỳ quái nói: “Không phải trưởng thôn nói là tám hòm à? “
“Hả “ Mông Khanh liếc hắn một cái, dùng vải phủ lên hòm, “Ngươi nghe lầm rồi, là chín hòm.“
“Có đúng không?” Trì Quan nghiêng nghiêng đầu, bị Mông Khanh vừa nói như thế, bèn không chắc chắn lắm.
Mông Khanh nắm tay cậu vào trong trạm dịch: “Đừng nghĩ nữa, cũng không phải là hàng của chúng ta…. “
Trì Quan thấy cũng đúng, bèn yên tâm đi theo Mông Khanh đi ăn cơm.
Ăn một bữa cơm xong, Trì Quan cau mày đánh giá: “Quá mặn, không tươi, thịt già, cơm quá cứng.“
Mông Khanh: “…”
Trì Quan đi ra ngoài với Mông Khanh: “Muốn ăn bào ngư.“
Mông Khanh: “… Không có.”
“Tổ yến? “
“Không có.”
“Vậy thì có cái gì? Ta là nói, có thể mua cái gì từ chỗ này? “
“Không có ý định mua gì cả,” Mông Khanh vô tình nói, “Nếu ngươi muốn ăn thì tự mượn nhà bếp mà làm đi.“
“… Không có vật liệu ta làm thế nào?”
“Tự nghĩ biện pháp.”
Trì Quan tức muốn chết: “Ngươi còn nói là ngươi thích ta? Đây là thái độ yêu thích đấy hả? Ngươi đừng tưởng rằng tiểu gia đây bị ngươi ăn chắc, tiểu gia phong lưu phóng khoáng, đi trong trấn một vòng sẽ có rất nhiều người muốn mời tiểu gia ăn cơm!“
Mông Khanh gật gật đầu: “À. “
“ …. “ À cái con khỉ.
Trì Quan lầu bầu: “Loại thái độ này của ngươi rất dễ mất ta đấy.“
Mông Khanh liếc mắt nhìn cậu, đáy mắt có ý cười nhợt nhạt: “Hôm nay là cơ hội tốt, ngươi đi không? “
Trì Quan: “…”
Mông Khanh mang cậu đi dạo quanh chợ một vòng, mua ba loại thảo dược cần mua, lại mua một chút đồ chơi nhỏ cho Trì Quan. Trì Quan ôm ba con hổ vải màu sắc khác nhau, một mặt sống không muốn yêu.
“Tại sao phải mua ba con?“ Hơn nữa trước đó cậu đã có một cái rồi.
“Màu sắc không giống nhau, biểu tình cũng không giống nhau.” Mông Khanh nói.
Trì Quan: “…” Cậuhoàn toàn không nhìn ra khác nhau ở điểm nào.
Trì Quan đang oán thầm, Mông Khanh mang theo cậu tiến vào một gian trà lâu: “Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi liên hệ với người mua hàng, thu tiền xong rồi sẽ trở lại tìm ngươi.“
Trì Quan dấu hỏi đầy đầu:  “Ta đi chung với ngươi.”
“Đi dạo lâu như vậy ngươi cũng mệt rồi, ngồi uống chút trà, nghe kể chuyện một lát đi.“ Mông Khanh tìm cho cậu một cái bàn gần gần. Người kể chuyện đang nói đến cố sự giang hồ, nói đại hiệp bịt mặt nửa đêm leo tường, bị bộ khoái áo đỏ tóm gọn. Chuyện nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, bộ khoái áo đỏ ném ám khí ra bắn trúng chân đại hiệp bịt mặt. Đại hiệp bị đau rơi xuống đất, bộ khoái đang muốn bắt hắn, hắn lại chui xuống đất một phát không thấy đâu.
Trong nháy mắt Trì Quan bị tình tiết câu chuyện hấp dẫn, vì vậy sảng khoái xua tay với Mông Khanh: “Đi sớm về sớm nhé.“
Mông Khanh để lại cho cậu ít tiền, để cậu ăn rồi mới rời đi.
Trì Quan gọi một đĩa lạc rang, một chén trà, lại gọi một đĩa bánh đậu xanh, rồi bắt chéo hai chân, híp mắt hưởng thụ mà nghe kể chuyện.
Cậu mặc quần áo Mông Khanh đã sửa, áo ngắn đơn bạc cộng với một cái áo khoác ngoài, quần cộc ngang đầu gối, xung quanh quần áo đều là miếng vá. Tóc đen cậu buộc lên, lấy cây trâm gỗ vấn tạm, một lọn tóc rơi xuống trước mắt, dáng vẻ tinh xảo đáng yêu.
Người chung quanh thấy cậu rung đùi đắc ý, vừa ăn vừa vui, cảm thấy rất thú vị: Nhóc con này thoạt nhìn cũng không có tiền, nhưng mà hành vi cử chỉ thì lại rất quý phái, nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp.
Người kể chuyện kể xong một đoạn cố sự, tạm nghỉ một lát. Trí Quan nhìn ra cửa một cái, lòng nói: Con gấu ngốc sao còn chưa quay lại nhỉ?
Đúng lúc này một bóng đen phủ đến, Trì Quan quay đầu, liền thấy một người đàn ông mặc áo đen đội mũ rộng vành ngồi xuống, một thanh trường kiếm để dựa vào bàn, trầm giọng nói: “Tiểu nhị, mang một bình rượu hoa điêu, một mâm thịt bò. “
Tiểu nhị: “Vâng! “
Trì Quan liếc nhìn kiếm của y, vừa nhìn cách ăn mặc của người này, nhất thời nhớ lại cố sự người kể chuyện vừa kể: Đại hiệp bịt mặt.
Trfi Quan liếm liếm khóe miệng, lần đầu tiên gặp phải nhân sĩ giang hồ, có chút kích động sốt sắng.
Cậu nhìn hai bên một chút, thấy trà lâu người đông đúc, đúng là chỉ có mình là ngồi một mình, cho nên đối phương mới lại đây ngồi ghép nhỉ?
Trì Quan ăn một hạt lạc, vừa nghiền ngẫm vừa nhìn chằm chằm vào đối phương.
Hắc y nhân: “…”
Trì Quan lại ăn một hạt lạc, kích động nhai nhai nhai.
Hắc y nhân: “…”
Trì Quan lại ăn một hạt lạc, người áo đen ngẩng đầu lên. Mũ rộng vành che hơn nửa khuôn mặt y, chỉ có thể nhìn tháy cằm hơi gầy cùng đôi môi mỏng.
Người áo đen: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”
Trì Quan: “…”
Trì Quan lại ăn một hạt lạc, kích động nghĩ: Đại hiệp nói chuyện với mình kìa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.