Trì Quan vừa mới nhược quán không lâu, nhìn Mông Khanh râu ria xồm xoàm, đầu như tổ chim, còn tưởng rằng hắn đã hơn ba mươi, không ngờ chỉ lớn hơn cậu 2 tuổi mà thôi.
Trì Quan nhất thời có chút ngổn ngang trong gió, suy nghĩ hồi lâu hỏi: “Ngươi ăn cái gì lớn lên thế?”
Mông Khanh: “???”
Trì Quan lại sờ sờ mặt mình: “Mỗi ngày ta đều ăn giống ngươi, có thể nào sẽ già giống ngươi không?”
Mông Khanh: “…….”
Mông Khanh có chút không thích: “Ngươi cảm thấy ta già?”
Trì Quan nhìn hắn: “Cũng không phải, chỉ là có chút lớn nhanh quá.”
Mông Khanh nghiêm mặt, cầm mộc thương đã đẽo xong bước ra khỏi cửa. Trì Quan vội hỏi: “Ngươi giận à? Này ngươi đi đâu vậy!”
“Săn thú.”
“Ta cũng muốn đi!”
“Chân ngươi bị thương, phải nghỉ ngơi.” Mông Khanh dừng một chút, “Nếu như ta về muộn, sẽ tìm người đưa tin cho ngươi.”
Trì Quan vẫn có chút bất an, nắm mép bàn giống như động vật nhỏ nhìn hắn: “Này, vậy ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để bị thương nha.”
Mông Khanh mềm lòng, vẻ mặt cũng hoà hoãn lại. Hắn quay lại, giơ tay xoa xoa đầu Trì Quan: “Được.”
Mông Khanh mang theo Tiểu Hắc, cầm mộc thương đi về phía rừng, đi được nửa đường lại chuyển hướng tới bờ sông.
Tiểu Hắc không biết hắn muốn làm gì, ngồi ở bờ sông lúc lắc đuôi. Mông Khanh ngồi xổm trên bờ nhìn xuống sông một lát, lẩm bẩm: “Rất già sao?”
Hắn thả mộc thương xuống, lấy một cái chuỷ thủ loé hàn quang từ sau hông ra, quay về mặt sông bắt đầu cạo râu. Chờ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-va-con-gau/1302790/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.