Giọng của Yến Tri An cứ như tiếng sao rót thẳng vào tai Giang Tịnh Du. Anh ngẩn ngơ nhìn cậu không chớp mắt. Trái tim anh không biết bị làm sao, nó nhộn nhạo và đập như trống bỏi, tưởng chừng như trong đêm tối, người bên cạnh sẽ nghe rõ mồn một âm thanh này.
“Cảm ơn chú.” Yến Tri An lặp lại một lần nữa với anh, đôi mắt cậu cong lên thành một vòng cung. “Hôm nay, tôi vui lắm.”
Giang Tịnh Du há miệng định nói gì đó, thì tiếng chuông điện thoại của Yến Tri An vang lên, vang liên hồi không dứt, kiểu như nếu cậu không bắt máy thì sẽ bị khủng bố cuộc gọi vậy.
Giang Tịnh Du: “…” Quên mất chuẩn bị nói gì rồi, chít tịt thật mà!
“…” Yến Tri An câm lặng. Cậu lấy điện thoại ra, thấy tên người gọi tới thì đỡ trán vuốt mặt.
“Em nghe đi.” Giang Tịnh Du nói.
Cậu vừa ấn nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia đã gào lên.
“Tri An!!”
Yến Tri An đưa điện thoại cách xa tai mình một chút, cậu thấy hình như màng nhĩ bị tổn thương rồi!
“Có chuyện gì sao?”
“Cậu còn hỏi tôi có chuyện gì!” Giang Cẩn Diên phẫn nộ đáp, sau đó giọng nói trở nên nức nở, “Sao cậu có thể bỏ tôi lại một mình, hức hức!”
Khóc giả trân quá! Cậu không nói nên lời.
“Cậu đi đâu, tôi đợi trước nhà cậu gần một tiếng rồi.” Giang Cẩn Diên cũng không muốn nói chuyện đã gặp chủ chiếc xe hắn đã trộm. “Đèn cũng không sáng, tôi tủi thân lắm nhé!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-trong-loi-don/3344144/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.