Tử Nguyệt một lần nữa tỉnh lại trong căn phòng tối. Nó mở to mắt, trân trân nhìn lên trần nhà, lầm bầm mắng mình ngu ngốc. Càng trách bản thân nó lại càng hận mẹ nó. Tại sao bà lại lấy ông ta? Bà biết rõ Lê Hùng chính là kẻ đã tự tay hãm hại ba nó. Tử Nguyệt đặt tay lên trán, nhíu mày nhớ đến cái ngày gia đình nó đổ vỡ.
Ba nó, Hoàng Mộc là một bác sĩ trẻ ưu tú. Năm ấy ông là bác sĩ khoa tim mạch, sau nhiều năm phấn đấu, ông được đề bạt lên chức trưởng khoa. Nó nhớ như in khuôn mặt vui sướng của ba nó khi thông báo tin đó cho mọi người trong nhà biết. Mặc dù còn đang trong thời gian xét duyệt như tám, chín phần mười ông sẽ được. Anh em nó cũng vui mừng thay ông. Còn mẹ nó... Tử Nguyệt nhớ ra khi đó vẻ mặt của bà ấy rất gượng gạo. Nó đã hỏi rằng:
"Mẹ không vui sao?"
"Vui chứ."
Lúc đó nó còn nhỏ, chưa học được cách đọc cảm xúc thông qua nét mặt. Bây giờ nhớ lại, mẹ nó trả lời câu đó với nụ cười nhợt nhạt.
Mấy ngày sau đó, vào giữa đêm, ba nó đột nhiên được bệnh viện gọi tới tiếp nhận một ca phẫu thuật. Không chút chần chừ, ông tất tả đi ngay. Sáng hôm sau, ba nó chờ về. Trên gương mặt thấm sự mệt mỏi cùng nặng nề không rõ. Nhìn ông giống như bị rút cạn hết sức lực. Hỏi ra, nó mới biết, ca phẫu thuật đã thất bại. Những di chứng trong những ca phẫu thuật trước đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-tho-o-va-co-be-kiem-si-hkl-2/2255257/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.