Tử Lẫm ôm bụng, đã bao năm trôi qua mà cô bạn này vẫn ra tay ác như vậy. May mà cậu không tồi nếu không đã bị hạ gục.
Trái với cú đánh đầy uy lực, chủ nhân của nó lại có thân hình mảnh mai được ôm trọn trong bộ quân phục rộng thùng thình màu xanh làm nổi bật lên làn hơi ngăm khỏe khoắn. Cô gái bẻ bẻ khớp tay, vặn vặn khớp cổ bước lại sát Tử Lẫm.
Tử Lẫm cuống quýt nhảy ra xa, chỉ tay hét lớn:
- Cậu còn muốn đánh tớ?
- Đó mới là trừng phạt nhẹ thôi đấy! Ai biểu cậu đi không chào về không báo hả?
- Đâu...đâu thể trách tớ. Đại tỉ à, tớ là bị ép đó!
- Lí do lí trấu! Đánh trước rồi chúng ta nói chuyện sau!
- Tớ không muốn! - Tử Lẫm ôm bụng xoay người muốn chạy. Vừa quay đầu cậu liền hóa đá.
- Xin chào. - Tử Nguyệt giơ tay chào cậu.
- Ya!
Trong lúc thất thần, Tử Lẫm bị dính đòn oanh oanh liệt liệt ngã xuống trước mặt nó. Có vẻ rất đau đó.
- Nhẹ... nhẹ thôi. - Tử Lẫm một tay vén áo để lộ vết bầm tím, la oái oái lên mỗi khi Tử Nguyệt vô tình sứt thuốc mạnh tay.
- Có chút đó đã kêu như heo chọc tiết. Cậu đúng là vô dụng.
Cô gái mặc quân phục đứng dựa vào cột đèn, hai tay khoanh lại trước ngực, hừ hừ mũi khinh thường.
- Cậu xem có đứa con gái nào nói chuyện như cậu không? Ăn nói khó nghe. - Tử Lẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-tho-o-va-co-be-kiem-si-hkl-2/2255193/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.