Tử Lẫm và Tử Nguyệt luôn trong tâm trạng lo lắng, khi ăn cơm cũng thất thần. Cố Hoành chống cằm, chọc chọc vào bát cơm trêu chọc.
- Hai đứa chưa nhận được phần thưởng mà đã không ăn cơm nổi, khi nhận được rồi có phải cơm cũng không nuốt được không?
- Anh nói gì chứ! Không nuốt nổi cơm thì bọn em ăn cái gì? - Tử Nguyệt trừng mắt nói.
- Ăn bún, ăn phở... còn nhiều thứ để ăn lắm! Anh nói hai đứa nha, giờ lo mà ăn đi, không kẻo lát nữa nhận phần thưởng lại không có sức.
- Nói mới nhớ, anh có biết phần thưởng là gì không? - Cậu năm nhất trong câu lạc bộ hỏi anh.
Học sinh năm hai và năm ba đương nhiên biết phần thưởng là gì, còn học sinh năm nhất thì chưa biết. Cố Hoành đương nhiên sẽ không để cuộc vui bị lộ, anh đưa ngón trỏ lên thần bí nói:
- Bí mật! Đó là phần thưởng được trao bởi chính tay Lam Thiên. Một phần thưởng vô cùng quý giá!
Anh nói thế càng làm nhóm năm nhất tò mò. Chính họ cũng hồi hộp muốn biết phần thưởng quý giá ấy là gì.
Sau khi ăn tối, bọn nó nghỉ ngơi ba mươi phút rồi được gọi ra sân tập hợp. Trước khi ra sân, Cố Hoành bắt bọn nó mặc trang phục thi đấu ra nhận "phần thưởng quý giá".
Chừng năm phút sau, Lam Thiên mặc trang phục thi đấu kendo cũng bước ra. Trông cậu cứ như một chiến binh thực thụ.
- Bắt đầu thôi! Ai lên trước?
Nhóm năm nhất xôn xao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-tho-o-va-co-be-kiem-si-hkl-2/2255183/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.