Tử Nguyệt vừa nhác thấy bóng người vào liền vội vàng trốn ra xoay quầy pha chế. Nó ngồi thụp xuống căng thẳng nghĩ:" Tại sao Lam Thiên lại tới đây? Không lẽ là tới khảo sát nơi mình làm việc? Không... không... thể nào... Anh ta không phải nói biết rõ nơi mình làm rồi mới đồng ý cho mình làm tiếp sao. Ừm... vậy thì tại sao lại tới đây? Nghĩ người nghiêm túc như anh ta mà tới một nơi như thế này... càng nghĩ càng không có khả năng."
- Tử Nhật! Em làm gì mà ngồi ở đó vậy?- Một đàn anh bưng đồ uống ra hỏi nó.
- Suỵt! - Tử Nguyệt đưa ngón trỏ lên làm dấu im lặng.
- Hả? - Trên đầu đàn anh hiện rõ mấy dấu chấm hỏi.
Tử Nguyệt hắn giọng hạ thấp âm lượng nói cho đàn anh vừa đủ nghe:
- KHụ. Em hơi mệt nên ngồi nghỉ chút. Anh cứ tiếp tục làm việc đi. Đừng để ý tới em.
- Nếu mệt quá thì cứ xin nghỉ đi! Hôm nay quán cũng vắng. Không cần cố quá rồi thành quá cố đâu. - Đàn anh tốt bụng dặn dò.
Tử Nguyệt gật đầu vài cái tỏ ý đã hiểu. Sau khi đàn anh rời đi nó mới ló đầu ra nhìn người kia đến đây làm gì. Nói chung vẫn thực tò mò.
Lam Thiên vừa bước vào đã nhác thấy bóng nó trốn nhanh như gió. Chậc, cậu không nghĩ là mình lại có ảnh hưởng đến thế. Nhưng lúc này cậu không có thời gian để ý đến nó vì cậu phải đến đem người mẹ rắc rối kia về nhà. Lam Thiên thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-tho-o-va-co-be-kiem-si-hkl-2/2255160/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.