Cuối tuần đến, Diệc Phàm quyết định sẽ về nhà một chuyến, Lam Thiên cũng vậy mặc dù cậu không muốn lắm vì chắc chắn sẽ bị mẹ quấn lấy hỏi chuyện người cậu thích. Cao Văn thì đang sống chung với gia đình của cậu mình, cũng không thoải mái lắm nên cậu không về hơn nữa tối nay cậu phải đến bữa tiệc đó. Diệc Phàm rất muốn lôi Cao Văn theo cùng nhưng cậu một mực từ chối lại còn viện đủ lí do nên cuối cùng chỉ có thể tức giận mắng:
- Cậu ở đây một mình tới già đi! - Rồi bỏ đi, còn không quên quay đầu làm mặt quỷ.
Lam Thiên đến bên cạnh Cao Văn vỗ vai một cái:
- Tối gặp! - Rồi cũng đi.
Cao Văn hơi ngẩn ra, hóa ra Lam Thiên cũng biết. Quả nhiên có giấu cũng không giấu được cậu ta. Nhưng điều này không khiến Cao Văn khó chịu mà ngược lại vui vẻ, Lam Thiên chỉ đối với người thân mới cẩn thận quan tâm, chú ý đến chuyện của họ. Cậu cũng được Lam Thiên xem là người thân đúng là may mắn. Ít nhất Cao Văn biết, ngay lúc này đây, cậu không còn là đứa trẻ bị bỏ rơi năm đó nữa.
Tối đến,
- Nhị thiếu gia, đại thiếu gia cử tôi đến đón cậu.
Cao Văn vừa ra tới cổng kí túc xá liền thấy trước cổng một chiếc xe sang trọng, một người đàn ông trẻ mặc vest đen cúi đầu nói.
- Đừng gọi tôi như thế. Tôi họ Cao nhưng không phải người Cao gia. - Cao Văn lãnh đạm nói.
- Đại thiếu gia bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-tho-o-va-co-be-kiem-si-hkl-2/2255145/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.