“ Bác cả, bác mau đi theo đám người kia đi. Ở đây nguy hiểm lắm.” Vương Sở Minh tiến lên, nói với Vương Thiên Ngụy rời đi.
“ Vậy ta đi trước, mấy đứa nhớ cẩn thận.” Vương Thiên Ngụy trần chừ một lúc, ông nhìn lần lượt đám thanh niên trẻ tuổi trước mặt rồi cũng đồng ý rời đi.
“ Vương tổng, hiện tại Nhiếp gia không còn an toàn nữa, vậy ông có thể đưa mẹ tôi đến nhà ông tạm trú hôm nay không?” Nhiếp Viên Thành gọi ông lại, giọng điệu nhờ vả.
“ Không thành vấn đề. Tôi sẽ bảo vệ tốt bà ấy, vậy cũng phiền Nhiếp tổng và mọi người bảo vệ tốt Anh Tử nhà tôi.” Vương Thiên Ngụy không một phút trần trừ liền lập tức đồng ý với Nhiếp Viên Thành.
Nói rồi ông rời đi từ cửa sau, đến bãi đỗ xe của Nhiếp gia và đưa Đào Như rời đi. Còn mấy người ở lại trong biệt thự, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết. Bỗng tất cả bọn họ ngeh thấy tiếng bước xuống cầu thang, họ liền lập tức cảnh giác nhìn lại. Là Thẩm Giai Giai và Hứa Diệp đang run rẩy bước xuống, thì ra từ nãy họ cùng nhau ở trong phòng triển lãm của Nhiếp gia ngắm nhìn những bức tranh, đồ cổ, trang sức được chủ của căn biệt phủ này đấu giá về.
Ánh mắt của Mộ Cảnh Thiên với Lục Tử Dương cả Thẩm Vũ Thần trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
“ Hai người chưa đi sao?” Thẩm Vũ Thần tiến lên hắng giọng hỏi.
“ Anh, bọn em ở trong phòng triển lãm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-thieu-phu-nhan-lai-gay-su-roi/3482784/chuong-82.html