Bữa cơm đang diễn ra vui vẻ, mọi người cùng nhau nói truyện bỗng từ đâu những tiếng reo của điện thoại dồn dập đến.
*/reng reng/
*/reng reng/
*/reng reng/
Là tiếng gọi đến ở điện thoại của Lục Tử Hàng, hắn xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
“ Nói.” Hắn mất kiên nhẫn hỏi.
“ Cậu đang sở đâu? Căn cứ bị tấn công rồi, đám lính dưới trướng bị triệt hạ hết rồi, bốn người bọn tôi cũng sắp không cầm cự được nữa rồi. Hoàng bị thương rồi, mau đến đây.” Đầu dây bên kia là tiếng xả “ kẹo đồng” liên tiếp tạo ra những âm thanh chói tai cùng với đó là tiếng nói liên hồi của Mộ Cảnh Thiên.
Nghe xong hắn lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên thập phần độc ác.
“ Giờ tôi không có ở nhà, có thể phải mất một khoảng thời gian mới đến. Bọn các cậu cố gắng cầm cự, giờ tôi đang có chút việc nhưng đến ngay thôi.” Dứt lời hắn liền cúp máy, gọi điện có một ai đấy trông có vẻ rất thần bí.
“ Điều thêm người về căn cứ bên này cho tôi. Sau đó mang xe tôi đến đây. Ngay bây giờ.”
Nói xong hắn tiến vào bên trong liền bắt gặp Vương Sở Hàn cũng ra ngoài nghe điện thoại. Ít phút trước sau khi Lục Tử Hàng ra ngoài nghe điện thoại thì điện thoại của Vương Sở Hàn cũng reo.
“ Alo.” Vương Sở Hàn lướt qua em rể tương lai, cất tiếng.
“ Lão đại, căn cứ bị Phi Ưng tấn công rồi.” Bên kia là tiếng thở dốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-thieu-phu-nhan-lai-gay-su-roi/3414831/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.